“Ừ, tôi đến xem cô đã ăn… không, tôi đến xem cô có giả bệnh trốn việc hay không thôi.”
“Thưa sếp, sếp yên tâm. Ngày mai tôi sẽ đi làm.” An Ninh đáp.
Giữa bọn họ ngoài chuyện lên giường thì tất cả đều gượng gạo và nhạt nhẽo. An Ninh chẳng giàu có, sang trọng hay xinh đẹp như yêu ma hút hồn người đối diện. Nhưng cô có nụ cười vừa thật vừa giả, một tính cách mạnh mẽ, đôi khi lại yếu đuối đến lạ. Đó là những gì thu hút Mạnh Đình, khiến hắn cảm thấy An Ninh vừa nịnh nọt hắn lại vừa như đang rất oán giận hắn.
“Vậy thì ngày mai nhớ đi làm.”
“Vâng, kiểm tra xong rồi thì anh về được chưa?”
“Vẫn chưa.” Hắn dứt khoát đáp.
An Ninh trố mắt nhìn hắn, tỏ ý khó hiểu. Mạnh Đình ngừng lại mấy giây, tiếp tục cất giọng:
“Đi ăn cơm trưa.”
Không tiện từ chối! Dù sao hôm qua cũng là anh ta chi tiền đưa cho mẹ của cô. Tuy chưa có lời nào cụ thể, nhưng cô biết mình đang nợ người ta. Cứ vậy, cô đồng ý.
“Được, anh chờ em đi thay quần áo.” Thái độ của An Ninh thay đổi, kể cả cách xưng hô. Cô cảm thấy thái độ của mình hôm qua không tốt. Chí ít cô vẫn cần tiền hắn chi cho nên cũng biết điều mà phối hợp. Ngoan ngoãn một chút, anh ta vui thì sẽ hứng thú hơn, bản thân cô cũng sẽ có nhiều tiền hơn.
Dường như cuộc sống của An Ninh đã không còn những hoài bão của xưa kia, cũng chẳng còn là những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476481/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.