“Em muốn ăn gì cứ gọi.” Mạnh Đình nói.
Thật sự, An Ninh chẳng lấy làm hứng thú với những món ăn tại nhà hàng Nhật này. Nhưng nhìn thái độ, có vẻ anh ta thích lắm. Cũng đúng, việc lựa chọn tùy vào sở thích của anh ta còn cô thì buộc phải tuân theo.
An Ninh lựa chọn một món nào đó dễ ăn nhất, sau đó cũng ngồi im lặng, không lên tiếng.
Có lẽ hôm nay tâm trạng của hắn khá tốt, nên chủ động bắt chuyện.
“Em rất thích nhà sách đó nhỉ, tôi toàn gặp em ở đấy.”
“Tôi… à không. Em thích mua sách ở đấy, không gian cũng rất thoải mái.” An Ninh khẽ cười, như muốn bù đắp lại sự nhạt nhẽo của bản thân. Nhưng ngược lại, Mạnh Đình lại khá hứng thú với sở thích của cô gái này.
“Anh không nghĩ là em có thú vui tao nhã này. Bởi vì những cô gái anh gọi đến thì toàn thích lật người thay vì lật sách.” Hắn cười nhếch mép, uống một tí nước để làm thấm giọng nói đầy thâm sâu.
An Ninh không hề có điểm gì bất thường, cô bình tĩnh đáp lại:
“Đương nhiên anh nói đúng. Và đương nhiên anh luôn không sai. Đó là đặc quyền của kẻ giàu.”
Cô chấp nhận sự thật chết tiệt này. Bởi vì những gì hắn nói, cũng không sai đâu. Hơn hết, nếu có chăng là ngoại lệ thì một chút ngoại lệ đó cũng bị cái miệng giác vàng của anh ta nói thành bùn nhũng.
“Xem ra em rất hiểu chuyện, tôi lại thích những người thẳng thắn như em. Vì vậy, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-thuong/3476473/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.