Điều mà Phó Thành Dương không tính toán được, kế hoạch ấy đã tiêu hao của hắn ròng rã 7 năm.
Trong vòng 7 năm này, Thiên Nguyệt dựa vào kiến thức đời trước, lấy cho mình tấm bằng du học, rời bỏ căn nhà giam lỏng cô mười năm kiếp trước, ngao du đến một đất nước xa lạ, nhờ vậy mà cô đã học hỏi được rất nhiều thứ, cũng nhận ra được nhiều điều, nhưng bởi vì cơ hội này mà cô phải rời xa Tiểu Bảo... Không thể tận mắt nhìn thấy em ấy lớn lên từng ngày vẫn luôn là một nút thắt trong lòng cô.
Mỗi lần được dịp trở về, nhìn thấy em ấy cao lên một chút, đôi mắt đen long lanh cùng tiếng cười khanh khách, đôi chân be bé chạy vụt tới ôm chặt cô gọi lên hai tiếng: "Chị ơi"
Chỉ như vậy thôi đã khiến cho trái tim cô tan chảy. Càng về sau càng níu chân cô lại, cứ mỗi lần về như vậy cô lại không muốn đi tiếp chút nào. Tần Phương cùng Lưu Quang cũng cật lực tán thành việc cô trở về nhà, mong rằng cô đừng ở ngoài kia vui chơi quá mà lạnh nhạt với gia đình.
Hôm nay cũng là một trong những ngày Tần Phương lôi triết lý ra để đối chất cùng với cô:
"Con gái cũng đã 15 16 tuổi đầu rồi, đã đến lúc phải suy nghĩ, cháu cứ lêu lổng ở đất nước xa xôi ấy đến bao giờ mới trở về đây? Em trai cháu tuy mang họ Lưu nhưng cũng đâu hoàn toàn là người nhà họ Lưu, dì dượng cũng đâu thể nào nuôi nó đến bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934469/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.