Thấy cô đứng yên như pho tượng mà không có ý định bước theo vào bên trong, Phó Thành Dương liền đứng bên cạnh cô, định hỏi cô thật sự muốn vào lúc này không. Lời còn chưa nói ra bên ngoài đã nghe thấy âm thanh run rẩy của cô gái bên tai mình. Tiếng nói rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng lại mang cho người khác cảm giác bất lực cùng cực... Mà sự đau khổ, cũng theo đó mà nhân lên thật nhiều lần
"Rõ ràng thằng bé có nhà mà..."
Phó Thành Dương bật đèn flash trong điện thoại lên soi đường cho cả hai, hắn giữ lấy tay phải của cô, kéo cô vào bên trong. Thành phố X cho dù thật sự được mệnh danh là kinh đô của sự giàu có, nhưng đi đôi với nó là cái giá không hề nhỏ, người vô gia cư không có nhà ở cũng không ít, bọn họ chết không ai chôn, nên thành phố mới để lại một mảnh đất ở ngoài thành phố xa xôi chôn cất bọn họ.
Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, mang theo giá rét của trời đêm, kèm theo đó là sự lạnh lẽo bắt nguồn từ sống lưng của chính người bước vào bên trong. Đi theo hắn một đoạn dài, cho đến khi nhìn thấy một gốc cây nhỏ, Phó Thành Dương bỗng chốc quay đầu lại, đưa ánh đèn flash hướng thẳng đến ngôi mộ nhỏ xíu nằm sau gốc cây rồi nói với cô:
"Lúc anh tìm thấy thằng bé, nó đã nằm ở nơi này rồi... Thiên Nguyệt, em trai của em mất năm nó 5 tuổi, lúc đó anh mới bắt đầu đi tìm sự thật về cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934418/chuong-27.html