"Cháu muốn về đâu?"
Thiên Nguyệt cầm điện thoại lên, lướt lướt một hồi rồi đưa màn hình cho ông bác ấy nhìn vào. Còn không quên cất tiếng đáp lại:
"Bác đưa cháu về tới nơi này là được ạ. Nó có hơi xa một chút..."
Nhìn địa điểm xuất hiện trên màn hình, ông bác có vẻ đăm chiêu một chút, mãi sau mới cất tiếng nói.
"Được rồi, lên xe đi, bác đưa cháu về."
Thiên Nguyệt chỉ chờ mỗi câu đó, lập tức mở cửa ghế sau rồi ngồi vào.
Tất cả sẽ vô cùng bình thường nếu cô không tò mò nhìn ra cửa sổ. Trong thoáng chốc, Thiên Nguyệt nhìn ra sự khác thường trên con đường hàng ngày mình được Phó Thành Dương dẫn về. Cô bấm một dãy kí tự trong điện thoại, sau khi xác nhận tin nhắn đã được gửi đi, cô mới quay sang nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, thông qua đó có thể trông thấy đôi mắt đang lay động của ông bác.
Thiên Nguyệt không lập tức đánh rắn động cỏ, cô chỉ giả vờ lơ đễnh cất tiếng hỏi ông bác kia:
"Bác ơi, đây là đường tắt ạ? Sao cháu lại thấy khung cảnh xung quanh hơi khác."
Tài xế nghe vậy chỉ hơi gật gù, nhưng ánh mắt đã bán đứng ông bác ấy. Bởi lẽ trong khoảnh khắc nhỏ, cô đã nhìn thấy đôi mắt kia đang nhìn lên bên phải, hơi hướng lên trên. Đó chính là hành động của một người nói dối thể hiện ra trong vô thức.
"Cháu cố chờ thêm một chút, cũng sắp đến nơi rồi đấy."
Thiên Nguyệt khẽ cười, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934400/chuong-37.html