Đặt cô vào trong xe, nhờ ánh đèn vàng nhỏ ở trong xe mà hắn mới phát hiện ra những vết bầm lớn nhỏ trên cơ thể cô gái nhỏ của mình. Phó Thành Dương tức giận ra mặt, nhưng hành động lại vô cùng nhẹ nhàng như sợ cô sẽ đau, nhẫn nại một lúc mới cất tiếng hỏi:
"Là ai làm?"
Thiên Nguyệt nhìn tới mấy vết thương do chính mình cào cấu, cô cười, nụ cười ngờ nghệch của kẻ chiến thắng trong cuộc chơi sinh tồn:
"Hê, là em tự cào đó... Khổ nhục kế của em để vào được hang cọp đấy, anh có thấy em giỏi không."
Và tất nhiên, không chạm tới thì sẽ không phun trào. Phó Thành Dương nhìn vết thương trên cánh tay, còn có chút bầm trên trán cô, hét lớn một tiếng:
"Giỏi, em giỏi lắm, tự đánh mình thì cũng xem lực đạo như thế nào chứ? Nhìn xem thâm như thế này thì bao giờ mới khỏi." - Ngừng một chút, hắn chạm vào chỗ bầm trên mu bàn tay của cô, âm thanh như chú cún con dỗ dành chủ nhân gặng hỏi. -"Có còn đau không?"
Nhìn thấy Thiên Nguyệt lắc đầu, hắn lại tiếp tục càm ràm lần thứ hai:
"Em thì giỏi rồi, đúng giỏi rồi, nếu không phải em là người tôi yêu thì giờ này tôi đã đem em tế sống luôn rồi! Có biết tôi đã lo cho em như thế nào không? Em để Đoàn Hữu Ca nằm vùng, lại bảo tôi đứng ngoài chờ, em coi tôi là cái gì hả?"
Thiên Nguyệt bị mắng không oan, chỉ có thể lý nhí:
"Em cũng không biết Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/them-mot-lan-yeu-2/2934391/chuong-41.html