Khi Việt Tùy tỉnh lại, Việt Thương đã rời giường. Nhìn bên cạnh
không có một bóng người, Việt Tùy có chút ngẩn người, trong lòng đau đến lợi hại,
thân phận của mình vốn chẳng là gì, bằng cái gì lại có thể yêu cầu nhiều như thế.
Đêm qua, được người kia sủng hạnh một đêm đã là đặc ân lớn nhất đi…
Khi Việt Thương vừa bưng chậu nước vào đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ
của Việt Tùy: “ Tùy?” Việt Tùy nghe được thanh âm của Việt Thương, khó có thể
tin ngẩng đầu lên, miệng nhịn không được hơi mở ra.
Hình như càng đi với mình, vẻ mặt của Việt Tùy ngày càng nhiều
lên. Việt Thương nhịn không được đi lên, hôn trộm một cái lên môi Việt Tùy mới
thành công khiến cho Việt Tùy tỉnh lại, lắp bắp mở miệng: “ Ta nghĩ đến…”
“ Ngươi nghĩ rằng ta đi rồi?” Nhìn biểu tình trên mặt y liền
đoán được trong đầu người này nghĩ gì. Việt Thương lại phải một lần nữa an ủi
y. Bọn họ sau này phải thật sự tín nhiệm nhau. Võ công của hắn đã khôi phục, tiếp
theo phải thu dọn toàn cục cho khối thân thể này, trốn cả đời là chuyện không
thể, huống chi hắn không chịu nổi hình ảnh mình lẩn trốn cả đời giống như chuột
chạy qua đường.
“ Tùy, ta đã nói cái gì? Nếu ngươi không thể tín nhiệm ta, chúng
ta cũng không cần tiếp tục.” Những lời này của Việt Thương thật sự không để cho
Việt Tùy có lối thoát, không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn vô tình, chỉ
là hắn lo lắng đến tình huống xấu nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-tuong-tuy-the-song-chet-co-nhau/1333661/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.