Đi thêm một đoạn đường, vẫn không tìm được sơn động, nhưng lại
tìm được một gian phòng nhỏ của những người thợ săn bỏ lại. Suốt trên đường đi,
Việt Thương luôn ẩn ẩn cảm thấy bản thân mình có chút không thích hợp, nhưng lại
không biết không thích hợp chỗ nào, chẳng lẽ là do đám bột phấn vừa nãy?
Căn phòng nhỏ này thực ra đã bị bỏ hoang từ lâu, cửa sổ cùng các
góc phòng đều chăng đầy mạng nhện. Có thể ban đầu dựng lên là để trú tạm, nhưng
trong núi lại có sơn tặc nên không ai dám đến nữa. Việt Tùy đẩy cửa ra, tự mình
đi vào dọn dẹp, để Việt Thương ở ngoài chờ đợi. Nhìn thấy có một cái chum nước ở
bên ngoai có rất nhiều nước mưa, Việt Tùy lại tìm được vài bộ quần áo đã cũ, lập
tức thấm ướt, sau đó lau qua người một lần, đem giường sửa sang lại cẩn thận,
giũ lại đệm chăn, tìm thêm chút cỏ khô trải lên làm đệm, xong xuôi mới vừa lòng
đi ra ngoài gọi Việt Thương,.
Vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Việt Thương ngồi ở cửa, y không khỏi
trong lòng hoảng sợ. “ Thương! Xảy ra chuyện gì?” Việt Tùy đem Việt Thương ôm
vào trong lòng.
“ Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi.” Việt Thương sắc mặt ửng hồng,
trên người nóng hổi, trên trán tràn đầy mồ hôi. Năm đó hắn ở thời điểm cửu tử
nhất sinh, vẫn có thể sống sót được, nữa là chút xuân dược này, hắn còn nhẫn được.
Việt Tùy đụng đến hạ thể nóng hổi của hắn, cũng nháy mắt hiểu ra
chuyện gì. “ Thương, ta có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-tuong-tuy-the-song-chet-co-nhau/1333660/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.