Hôm sau. Hứa Bất Lệnh gõ xong một trăm linh tám lượt chuông sớm, chỉnh sửa y quan một phen, áo bào công tử màu trắng tuyến viền vàng, ủng hoa màu xám thiêu hình mây bay, lưng đeo đai lưng bằng bạch ngọc, trâm ngọc cìa lên tóc dài như thác, phối hợp với đôi mắt đào hoa trời sinh chọc người, lúc ra cửa cung nữ Xảo Nga nhìn mà không khỏi sửng sốt. Trước kia Hứa Bất Lệnh không làm sao chải chuốt ăn mặc, quanh năm áo vải trắng, chỉ khi bồi Lục phu nhân ra cửa mới sẽ long trọng chút. Hôm nay vì nghe ngóng tin tức Giả Dịch, phải tiến cung đi xin lỗi thái hậu, thế tất là một trường ác chiến “Hiểm tượng hoàn sinh”, vì gia tăng thêm chút phần thắng, Hứa Bất Lệnh không thể không long trọng. Bốn con ngựa lôi kéo xa giá hoa lệ, xuyên qua Chu Tước Nhai tiếng người huyên náo. Cổ lễ: thiên tử giá lục, chư hầu giá ngũ, khanh giá tứ, đại phu tam, sĩ nhị, thứ dân nhất. Xe bốn ngựa kéo ở Trường An cũng rất ít thấy, đây là xe ngựa của huynh trưởng thái hậu Tiêu Sở Dương, có thể thấy được thái hậu vì mời Hứa Bất Lệnh tiến cung mà chấp nhất đến cỡ nào, còn không đáp ứng, sợ rằng thiên tử ngự liễn đều tới cửa. Hứa Bất Lệnh ngồi ngay ngắn trong xe, nét mặt lạnh lùng, bên tay đặt một chiếc hộp, trong đó là yên chi thủy phấn Tiên Chi Trai, tuy là phần thừa lại sau khi Lục phu nhân chọn xong, nhưng cũng giá trị không nhỏ. Đối diện khoang xe, Xảo Nga thân khoác cung trang hơi có vẻ co thúc, thỉnh thoảng đứng dậy châm trà, ánh mắt khẽ quét qua trên thân Hứa Bất Lệnh, nhưng ngại ở lễ tiết nên không dám nhìn thẳng. Thực ra trong lòng Hứa Bất Lệnh cũng đang đánh trống, nghĩ nghĩ bèn nhẹ giọng mở miệng hỏi: - Xảo Nga, mấy ngày nay thái hậu có nhắc tới ta? Thần sắc Xảo Nga hơi cứng lại, chớp chớp mắt, trên mặt hiện rõ “Ngươi nói mà không ngượng mồm? Thái hậu nằm mơ đều nhắc tới ngươi”. - Ừm... Gần đây thái hậu thường xuyên nhấc đến thế tử, vẫn luôn chờ thế tử đi qua. - Lần trước là ngoài ý, xuất xứ mấy bài thơ kia … một lời khó nói hết, không phải là ta cố ý lừa dối thái hậu... Xảo Nga khẽ khom lưng, mỉm cười nói: - Cái này thế tử hẳn nên tự mình giải thích với thái hậu, tiểu tỳ sợ bị đuổi ra khỏi cung, thực không dám lên tiếng. - ... Hứa Bất Lệnh lập tức hiểu được, gật gật đầu, cảm thấy nơi chiếc xe ngựa này hướng đến không phải hoàng cung, mà là đi trường thi.
Bánh xe nghiền qua Bạch Nhạc Nhai, từ từ đến ngoài hoàng thành, cung nữ mở ra cửa gỗ khoang xe, Hứa Bất Lệnh cúi người đi ra, đang định bước xuống, chợt nghe được một hồi tiếng chuông bạc. Quay đầu nhìn lại, ngoài Hồng Lư Tự đi ra một nhóm người, ăn mặc như là Miêu phục, chính đang khách khí nói cười với tiểu lại triều đình. Khi còn nhỏ Hứa Bất Lệnh chỉ biết tập võ, sau khi Trường An càng không thường xuyên đi lại, kiến thức tính ra cũng không nhiều. Sau một hồi đánh giá liền dò hỏi: - Đây là man di Nam Chiếu? Xảo Nga đi tới, đưa tay đỡ Hứa Bất Lệnh bước xuống xe ngựa, ôn nhu nói: - Gần đây sứ thần Nam Chiếu không hề vào kinh, hẳn là sứ thần tiểu quốc phương nam nào đó. Triều ta trước nay thiện đãi tiểu quốc lân bang, đưa tới mấy thứ hiếm lạ đều có thể cầm về không ít sơn hải kỳ trân giá trị không mọn, trước cuối năm, thường thường sẽ có không ít người vào kinh kiếm thưởng tứ. Hứa Bất Lệnh đánh giá một phen, thấy về cơ bản toàn là tôm cá nhỏ. Hắn thân là thế tử phiên vương, không khả năng đi tiếp kiến ngoại sứ, liền cũng không để ở trong lòng, ngồi lên bộ liễn tiến vào hoàng thành... —— —— Tẩm điện thái hậu nằm ở sau Trường Nhạc Cung, qua mấy ngày sớm đã biến dạng, trong hoa viên đặt thêm một chiếc đỉnh cực lớn, cũng không biết đào từ đâu ra, đoán chừng là văn vật tiền triều, cao ngang hai người, mặt dưới chất đống củi lửa. Đám cung nữ thấp thỏm thủ ở ngoài điện, trong điện chất đầy thi từ tranh chữ vơ vét được trong kinh thành, còn có vài thứ tinh xảo đến từ tứ hải, mấy tên thiếp thân nữ quan chính đang luân phiên tiến vào nịnh nọt thái hậu. Chỉ tiếc thái hậu ngày trước rất dễ dụ, lần này lại không chỉ đơn giản là phiền muộn mà thật tức giận, cơm đều không ăn, cả ngày nghĩ muốn xuất cung đi Túc Vương phủ. Thân là thái hậu, đích mẫu của thiên tử, muốn gặp thiên tử đều là gọi thẳng Tống Ký tới Trường Nhạc Cung, Túc Vương đến kinh thành đều phải đến Trường Nhạc Cung thỉnh an, có lý nào lại tự mình chạy đi bái hội vãn bối. Bọn cung nữ tất nhiên không dám để cho thái hậu vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà xuất cung, khuyên tới khuyên lui, đã sắp hết cách. Cũng may Túc Vương thế tử hiểu chuyện, hôm nay cuối cùng cũng đến, thái hậu mới an tĩnh chút. Lúc này trong chính sảnh tẩm cung, thái hậu thân khoác váy đỏ diễm lệ dựa nghiêng trên nhuyễn sạp, tư thế hơi có vẻ biếng nhác, dáng người như đồng hồ cát, phong vận vô cùng, tay bưng chén trà, nhấp hai ngụm lại nhìn ra phía ngoài một cái, mấy lần đều không thấy được người, không khỏi có chút phiền muộn. Cung nữ bên cạnh thấy thế liền biết thái hậu sắp phát bực, vội vàng tiến tới đỡ lấy tay thái hậu, thấp thỏm nói: - Thái hậu, Hứa thế tử lập tức tới ngay, ngài chờ một chút, ta sai người đi giục. Thái hậu dung mạo khuynh thành, sắc mặt lại không được dễ nhìn cho lắm, nằm lên có chút mệt mỏi, thế là đổi tư thế, tựa sát bên nhuyễn sạp. Cung nữ vội vàng ngồi xuống thảm sàn bên cạnh, nắm chân xoa bóp, sợ thái hậu bực ra bệnh.
- Thái hậu, Hứa thế tử đến . Cũng may một tiếng kêu hô cuối cùng cũng từ hành lang bên ngoài vọng vào. Thái hậu mở mắt, ngồi dậy đi lấy gương đồng đặt ở gần đó, chỉ là tay vừa vươn đi ra, động tác chợt dừng lại, hơi chút trầm mặc, lại lần nữa nằm trở về, như một quý phụ diễm lệ bưng chén trà nhè nhẹ xoa vuốt. Cung nữ đang chuẩn bị giúp thái hậu chỉnh lý dung nhan, thấy thế không khỏi nghi hoặc: - Thái hậu, không ra cửa nghênh đón? Thái hậu mắt đều không nhấc, lạnh nhạt nói: - Một tên tiểu vãn bối mà thôi, nào có chuyện bản cung tự thân nghênh đón, để chính hắn đi vào. Cung nữ khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn lướt qua, bởi vì lăn qua lăn lại trên nhuyễn sạp, váy xòe của thái hậu khó miễn có chút tán loạn nhăn nhúm, tổn hại đến uy nghiêm, liền tráng lên lá gan đưa tay sửa lại giúp... —— —— Hứa Bất Lệnh bước xuống bộ liễn, đứng bên ngoài tẩm điện chỉnh lý y quan một phen, sau đó chậm rãi xuyên qua hành lang, đi tới bên ngoài chính sảnh. Im lặng như tờ, ven đường đến cả một tiếng chào hỏi đều không có, bầu không khí quả thực hơi có chút quỷ dị, khác hẳn cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt lần trước. Đối với điều này Hứa Bất Lệnh chẳng chút để ý, không nhanh không chậm đi vào chính sảnh, ngước mắt liền thấy được mỹ phụ mặc cung trang nằm nghiêng trên nhuyễn sạp, váy tán ra như khổng tước xòe đuôi, mặt chỉ trang điểm nhẹ, tay bưng chén trà, lãnh diễm nói không ra lời. - Tham kiến thái hậu. Hứa Bất Lệnh hành lễ vãn bối, đặt hộp quà trong tay lên bàn, sau đó ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, mặt mang theo ý cười ôn hòa. Thái hậu bày ra giá thế hưng sư vấn tội, tùy ý nâng mí mắt lên, kết quả thấy được phiên phiên công tử mày kiếm mắt sáng, thần thái thân thiết chính đang nhìn mình. - ... Thái hậu thoáng sửng sốt, ngây người mất một lúc, đây là lần đầu tiên nàng thấy được Hứa Bất Lệnh ăn mặc anh tuấn đến vậy, thiếu chút liền nhận không ra... …
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]