-
Đối mặt hậu sinh anh tuấn trước mắt, thái hậu bất giác ngồi dậy, đặt chén trà xuống, hơi chút sửa sang váy áo:
- Bất Lệnh, ngươi đến rồi? Vừa nãy bản cung phân tâm, quên đi đón ngươi ...
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, nghĩ thầm có vẻ dễ đối phó hơn Lục di nhiều... Hắn thần tình nho nhã lễ độ, áy náy nói:
- Vãn bối vốn có thẹn trong lòng, nào dám để thái hậu tự thân nghênh đón, ai...
Hứa Bất Lệnh giả bộ muốn nói lại thôi, nét mặt thoáng hiện ưu sầu, rất có vài phần phong phạm của Lục phu nhân.
Thái hậu đánh giá một phen, lập tức khẽ nhíu mày, sai cung nữ rót chén trà, mềm giọng hỏi:
- Sao mặt ủ mày chau thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, trầm mặc khoảnh khắc mới đành chịu nói:
- Mấy ngày trước ở Thừa Khánh Điện, không hiểu sao đột nhiên có được thanh danh. Triều thần đều cho rằng mấy bài từ kia là do ta làm, ta nào có bản sự như thế. Hai bài đầu là tổ phụ và phụ vương viết, hai bài sau là môn khách và Lục di viết thay, cốt giúp ta kiếm chút thanh danh... Ai, trộm thơ vốn nên khiến người trơ trẽn, mấy ngày nay ta một mực ăn ngủ không yên, lại khó mà giải thích, thật là thương thần.
Thái hậu híp mắt lại, nâng chén trà lên, lần nữa nằm nghiêng trên nhuyễn sạp:
- Ngươi nghĩ bản cung ngu chắc?
- ...
Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, tức thì lắc đầu:
- Thái hậu quá lời, ta tuyệt không ý này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/916034/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.