Chương trước
Chương sau
Hứa Bất Lệnh cảm giác như đào tới quan tài rồi, thì ngừng lại, dùng cuốc xới toàn bộ đất ra ngoài, để lộ bộ quan tài sơn đen phía dưới.
Chúc Mãn Chi mang xà beng từ bên hông ngựa tới, Hứa Bất Lệnh đứng bên cạnh quan tài, dùng xà beng mạnh mẽ cạy quan tài ra.
Két!
Vừa mới cạy ra một cái khe, bên trong quan tài gỗ đã có sương đen bay ra.
Hứa Bất Lệnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, sắc mặt bỗng thay đổi, hắn nín thở lại, đột ngột nhảy khỏi mặt đất, đáp xuống bên ngoài mộ, bế Chúc Mãn Chi lên chạy ngay ra ngoài, nhảy cao lên cả trượng, mãi đến khi ra ngoài mấy chục trượng thì mới dừng lại.
Chúc Mãn Chi còn tưởng rằng gặp quỷ, ném luôn cả bó đuốc, ôm cổ Hứa Bất Lệnh gọi “ê ê a a” mãi, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều vùi vào trong lòng ngực Hứa Bất Lệnh.
- Quả nhiên là Tỏa Long Cổ…
Hứa Bất Lệnh một tay ôm Chúc Mãn Chi, không quên đưa tay vuốt nhẹ hai cái sau lưng nàng, như là ôm con gái.
Sương đen toát ra từ trong quan tài khiến Hứa Bất Lệnh cảm thấy quen thuộc.
Năm trước khi ở vùng Vị Hà, hắn đã phát sốt cao trong xe ngựa, nằm trên giường không dậy nổi, lúc hơn cả trăm tên thích khách gϊếŧ tới, hắn vừa lúc xuyên qua, ngơ ngơ ngác ngác cầm đao kiếm chém gϊếŧ bằng bản năng, bị kẻ trộm quăng một cái chai ở dưới chân, bên trong chính là loại sương đen này.
Nghĩ tới cảm giác đau nhức kịch liệt ăn mòn cả người kia, đến giờ Hứa Bất Lệnh nhớ lại cũng thấy sợ hãi trong lòng, nếu không phải do thể trạng không giống người bình thường cộng với du͙ƈ vọиɠ sống sót gàn bướng, chỉ sợ lúc ấy hắn đã tự sát giải thoát rồi.
Người trong quan tài đã chết mười năm rồi mà cổ độc còn tồn tại, có thể thấy được sự bá đạo của Tỏa Long Cổ này.
Đang lúc Hứa Bất Lệnh suy tư, thì bỗng nghe thấy một giọng thầm thì:
- Phật tổ Đạo tổ phù hộ, tiểu nữ tử tuyệt đối không có ý mạo phạm quỷ thần, các ngươi muốn tìm thì tìm Hứa thế tử, là hắn đào mộ…
Hứa Bất Lệnh lập tức hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn một cái, Chúc Mãn Chi đang chôn mặt trên cánh tay hắn, nói năng lộn xộn trốn tránh trách nhiệm.
Mặt Hứa Bất Lệnh đen lại, vỗ lên mông nàng:
- Chúc đại kiếm thần, ngươi làm hộ vệ thế à?
Cả người Chúc Mãn Chi run lên, vội vàng ngậm miệng, cẩn thận mở mắt ra, sau khi xác định xung quanh không có thứ đồ gỉ nanh sắc mặt đỏ, mới phản ứng lại, “a” một tiếng nhảy xuống lòng ngực Hứa Bất Lệnh, cúi đầu xấu hổ cười một cái.
Hứa Bất Lệnh lắc đầu, không chấp nhặt với nàng, cởi hồ lô rượu từ bên hông xuống uống một miếng, lại xé một miếng vải từ trên quần áo, dùng rượu mạnh thấm ướt, che lên trên mặt. Khăn đen của Chúc Mãn Chi cũng làm theo y hệt như vậy.
Chờ ở bên ngoài nửa khắc đồng hồ, mãi đến khi sương đen trong quan tài tan biến hết, hai người mới cẩn thận tiến đến phía trước.
Hứa Bất Lệnh nhảy xuống hố, mở hoàn toàn quan tài, dưới ánh lửa chiếu xuống, thi thể bên trong lộ ra.
Thi thể đã sớm trở thành hài cốt, nhưng không phải là xương trắng, mà từ đầu đến chân đều là màu đen nhánh, hơn một nửa chúng bị đứt gãy.
Hứa Bất Lệnh dùng khăn tay cầm một khúc xương đùi lên xem xét, chỉ là dùng tay bóp nhẹ thôi nó đã vỡ vụn, cực kỳ yếu ớt.

Chúc Mãn Chi nhìn mà kinh hồn táng đảm, nhỏ giọng nói:
- Đây là do Tỏa Long Cổ tạo thành à?
Hứa Bất Lệnh quan sát dấu vết bên trên hài cốt một chút:
- Sau khi độc phát thì ăn mòn toàn thân, xương cốt nát hết, nhất định là Tỏa Long Cổ.
Hứa Bất Lệnh nhảy lên hố đất, đặt xương đùi ở trên đất tuyết, sau đó dùng dao nhỏ cắt ngón tay ra, nhỏ máu lên trên xương đùi.
Giọt máu không lâu sau đã biến thành màu đen nhánh, lại không có bất cứ phản ứng gì.
Mày Hứa Bất Lệnh nhăn lại, đầu tiên trong con ngươi hắn hiện lên sự vui vẻ, sau đó lại mang theo mấy phần áp lực.
Chúc Mãn Chi đứng ở xa xa, khó hiểu nói:
- Làm cái gì vậy?
Hứa Bất Lệnh im lặng một lát, mở miệng nói:
- Cái gọi là “cổ”, phần lớn là cho trăm trùng vào thùng rồi đậy kín, để chúng đấu đá tàn sát ăn nhau, sau mấy năm, con còn sống sẽ là “cổ”. Bí pháp chế tạo Tỏa Long Cổ sớm đã thất truyền, nhưng đã gọi là “cổ”, thì phương pháp hẳn là cùng một loại. Nếu là cổ độc do hai con “cổ” sinh ra, độc của con mạnh sẽ áp chế con yếu, không thể nào cùng tồn tại được.
Chúc Mãn Chi cái hiểu cái không:
- Vậy giờ thì sao?
- Tỏa Long Cổ trên người ta và Tỏa Long Cổ trên thi thể này, là do cùng một con cổ trùng sinh ra.
Hứa Bất Lệnh bình tĩnh nói xong thì bỏ xương đùi vào trong quan tài, đóng quan tài lại, lấp đất xuống, không còn nói gì thêm.
Chúc Mãn Chi nhìn thấy sắc mặt Hứa Bất Lệnh lạnh lùng, điệu bộ rất hung dữ, cũng không dám nói chuyện.

Nửa đêm, một bó đuốc chợp sáng chợp tối trên cánh đồng tuyết.
Hứa Bất Lệnh cưỡi ngựa lên đường về, sắc mặt không quá đẹp, thỉnh thoảng nhìn về phía thành Trường An biển đèn như nước.
Chúc Mãn Chi thành thật ngồi ở sau lưng, ngựa đi rất chậm, nàng không còn da mặt dày ôm eo Hứa Bất Lệnh nữa, chỉ dùng tay nắm lấy vạt áo Hứa Bất Lệnh, ấp ủ hồi lâu mới cười hì hì nói:
- Hứa công tử, ngươi không cần phải lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường, chí ít bây giờ đã xác định được độc là ai hạ, biết ai hạ độc rồi, thì có thể biết được nên tìm ai lấy thuốc giải. Võ nghệ của Hứa công tử cao như vậy, lại còn thông minh, khẳng định sẽ có cách.
Hứa Bất Lệnh lấy lạnh tinh thần, tạm thời nén lại cảm xúc phức tạp, hơi cong khóe miệng, cười nói:

- Chờ sau khi xong xuôi chuyện này, ta sẽ mang ngươi về Tây Lương, thu xếp cho ngươi vị trí môn khách ghế đầu của vương phủ, chúng ta muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy.
Chúc Mãn Chi sửng sốt, mắt to chớp chớp, khuôn mặt bất giác đỏ lên mấy phần, giày lắc lư lay động bên hông ngựa, nàng xoay ngón tay suy nghĩ một hồi:
- Hứa công tử, ta thường xuyên nghe thư lang kể chuyện kể về chuyện xưa của đại hiệp, phàm là người nói “chờ sau khi xong xuôi chuyện này”, hình như đều không có kết quả tốt.
- …
Hứa Bất Lệnh nhất thời nghẹn lời, bầu không khí vất vả ấp ủ được một chút cũng biến mất, hắn giang tay ra, bất đắc dĩ nói:
- Không thích cũng được, ta mời Ninh Thanh Dạ đến Tây Lương làm môn khách, nàng khẳng định sẽ thích.
Chúc Mãn Chi ngay lập tức nóng nảy, ngước mặt lên căng thẳng nói:
- Ta thích mà, dù sao cha mẹ ta đã rời nhà ra ngoài rồi, ta muốn đi đâu thì đi đó… Nhưng mà, ta vẫn muốn tìm cha mẹ ta…
- Được, đến lúc đó theo nàng lang thang giang hồ.
- Hì hì…
Chúc Mãn Chi nhích lên phía trước vài phần, có chút tò mò:
- Nương ta thích hoa, ta cũng thích, Túc Vương phủ có đẹp không?
Hứa Bất Lệnh gật đầu:
- Túc Vương phủ đặc biệt lớn, khi ta còn nhỏ, một mình ở ngoài thành, bên ngoài còn có một biển hoa lớn, mỗi năm khi đến mùa xuân, biển hoa mênh mông vô bờ, ở giữa có một căn nhà nhỏ, bên trong có một cái giường rát lớn, ngủ mười người cũng không chật.
Chúc Mãn Chi chớp chớp mắt to, hơi khó hiểu:
- Làm cái giường to thế để làm gì? Rời giường phiền toái hơn bao nhiêu?
Hứa Bất Lệnh cười “ha ha” hai tiếng, nghiêm túc nói:
- Lúc ta còn nhỏ thì nghịch ngợm, lúc ngủ còn nhảy nhót, không cẩn thận là lăn xuống dưới giường. Vương phủ thật sự không còn cách nào nữa, bèn làm một cái giường đặc biệt lớn, bên trong còn có xích đu, ngựa gỗ các thứ, chơi cũng vui.
- Oa ~ rất muốn đến xem, giường lớn như vậy, lăn ở trên nhất định rất thoải mái.
- Chỉ lăn thôi à?
- Không thì sao?
...
Gió lạnh rào rạt, giữa đất trời rộng lớn bên ngoài hồ Khúc Giang, hai người một ngựa xa dần…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.