Hứa Bất Lệnh cảm giác như đào tới quan tài rồi, thì ngừng lại, dùng cuốc xới toàn bộ đất ra ngoài, để lộ bộ quan tài sơn đen phía dưới.
Chúc Mãn Chi mang xà beng từ bên hông ngựa tới, Hứa Bất Lệnh đứng bên cạnh quan tài, dùng xà beng mạnh mẽ cạy quan tài ra.
Két!
Vừa mới cạy ra một cái khe, bên trong quan tài gỗ đã có sương đen bay ra.
Hứa Bất Lệnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, sắc mặt bỗng thay đổi, hắn nín thở lại, đột ngột nhảy khỏi mặt đất, đáp xuống bên ngoài mộ, bế Chúc Mãn Chi lên chạy ngay ra ngoài, nhảy cao lên cả trượng, mãi đến khi ra ngoài mấy chục trượng thì mới dừng lại.
Chúc Mãn Chi còn tưởng rằng gặp quỷ, ném luôn cả bó đuốc, ôm cổ Hứa Bất Lệnh gọi “ê ê a a” mãi, cả khuôn mặt nhỏ của nàng đều vùi vào trong lòng ngực Hứa Bất Lệnh.
- Quả nhiên là Tỏa Long Cổ…
Hứa Bất Lệnh một tay ôm Chúc Mãn Chi, không quên đưa tay vuốt nhẹ hai cái sau lưng nàng, như là ôm con gái.
Sương đen toát ra từ trong quan tài khiến Hứa Bất Lệnh cảm thấy quen thuộc.
Năm trước khi ở vùng Vị Hà, hắn đã phát sốt cao trong xe ngựa, nằm trên giường không dậy nổi, lúc hơn cả trăm tên thích khách gϊếŧ tới, hắn vừa lúc xuyên qua, ngơ ngơ ngác ngác cầm đao kiếm chém gϊếŧ bằng bản năng, bị kẻ trộm quăng một cái chai ở dưới chân, bên trong chính là loại sương đen này.
Nghĩ tới cảm giác đau nhức kịch liệt ăn mòn cả người kia, đến giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/916032/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.