Phương đông bạc màu, tuyết lớn suốt đêm tích một tầng dày trên mặt đường, dân chúng ở phố hẻm cầm chổi dọn dẹp tuyết đọng trước cửa.
Trong sân vắng, Ninh Thanh Dạ khoác áo lông chồn tuyết trắng đi ra khỏi cửa phòng. Nhìn tuyết lớn bay như lông ngỗng trong gió bắc hỗn loạn, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi sương trắng như tuyết. Vào kinh để trả thù, thoạt nhìn như không cơ hội, Trương Tường của Tập Trinh Ti không thẹn với tiếng tông sư. Đến cả cơ hội gần người, nàng cũng không có. Nhưng có thể lấy được kiếm của mẫu thân về cũng coi như một có thu hoạch...
Ninh Thanh Dạ cúi đầu nhìn về phía bội kiếm dưới áo lông chồn. Gió lạnh buốt thổi vào, thân thể có thương tích chưa khôi phục, nàng vội khép áo lông chồn lại. Vuốt áo lông chồn xù xù, bất giác lại nghĩ công tử ngốc kia. Dung mạo cũng tuấn tú phi phàm nhưng đầu óc lại không tốt lắm. Nào có ai bị người ta trói, lại còn cứu người bắt cóc... Có lẽ đây là sự khác nhau giữa quân tử và người giang hồ...
Người giang hồ trọng tình nghĩa, chú ý ân nghĩa, giúp bạn không tiếc cả mạng sống.
Lấy kiếm về, nàng vốn nên về Trường Thanh Quan tiếp tục ở cùng sư phụ. Nhưng thiếu đối phương một ân tình, dù sao cũng phải nghĩ cách trả lại mới được...
Nghĩ tới đây, Ninh Thanh Dạ nghiêng đầu nhìn cửa viện. Nàng vốn tưởng Hứa Bất Lệnh sẽ lại qua đây. Dù sao câu ‘ai cũng có lòng yêu cái đẹp’ kia mang theo vài phần mục đích, theo lý thuyết hắn sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/916002/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.