Chu Thừa Liệt được võ sư nâng dậy, khóe miệng đầy vết máu, cắn răng nhìn chằm chằm Hứa Bất Lệnh:
- Hắn là gì của ngươi?
Hứa Bất Lệnh cầm trường kiếm lên, bước qua mặt tuyết, giọng lạnh nhạt:
- Ta hỏi, ngươi đáp. Mở sòng bạc, buôn lậu muối không được coi là con người ở trong mắt ta.
Chu Thừa Liệt cắn chặt răng nhìn trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh. Hắn nghẹn lúc lâu mới trầm giọng nói:
- Nợ ta bạc, đưa đi Bạch Mã Trang gán nợ.
Hứa Bất Lệnh nhăn mày:
- Bạch Mã Trang là chỗ nào? Sản nghiệp của ai?
Chu Thừa Liệt hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không thể trêu vào...
Còn chưa dứt lời, trường kiếm trong tay Hứa Bất Lệnh đã ‘leng keng’ ra khỏi vỏ, như bạch xà phun lưỡi ra, chạm một cái rồi lập tức thu lại.
Một võ sư bên cạnh Chu Thừa Liệt chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, đau đớn vừa truyền đến, tiếng kêu thảm thiết chưa kịp phát ra, một bàn tay đã bóp lấy cổ võ sư biến thành tiếng kêu rên ‘ặc ặc..,’, dòng máu từ ngực chậm rãi làm ướt sũng quần áo.
- Không cầm máu chữa trị, nhiều nhất nửa nén hương nữa, hắn sẽ phải chết nơi này. Ngươi nghĩ cho kỹ.
Một tay Hứa Bất Lệnh bóp cổ võ sư, đấu lạp lộ ra chiếc cằm, không chút cảm xúc.
Chu Thừa Liệt đột nhiên im bặt, nhìn sắc mặt dữ tợn của võ sư không ngừng run rẩy. Trong mắt hắn mang theo kinh ngạc khó có thể miêu tả, rõ ràng chưa từng gặp người tàn nhẫn độc ác như này. Hắn gắng gượng trong chốc lát cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/916001/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.