- Thật sự là ta sao chép.
- Không thừa nhận cũng được...
Lục phu nhân nhàn nhạt “Hừ” một tiếng, vuốt ve chữ viết xinh đẹp trên giấy Tuyên Thành, trên gò má như ngọc hiện lên chút cảm khái:
- Trước đó ngươi chưa tới Trường An, ta từ trong thư của mẹ ngươi biết được trước kia ngươi là đứa nhỏ ngốc nghếch thường xuyên làm phụ thân ngươi tức chết đi được. Sau đó, nương ngươi... Ôi... Túc Vương để ta thay mặt chăm sóc ngươi, ta còn lo lắng nếu không quản được thì làm sao bây giờ... Lại không ngờ Bất Lệnh đã sớm trưởng thành, không chỉ văn võ song toàn, còn biết thương người... Ta còn chưa kịp nhìn thấu ngươi, vậy mà ngươi đã nhìn thấu ta...
Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt. Lần này hắn không phản bác, rốt cuộc hắn không phải là đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi, đã sớm trải qua nhân tình ấm lạnh trên thế gian.
- Trần hoa nhuốm gió đã hết mùi, chiều muộn mệt nhọc chải đầu. Cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, muốn nói mà nước mắt đã chảy... Nghe nói đôi suối vẫn còn xuân, cũng muốn nhẹ bồng bềnh trên thuyền. Chỉ sợ đôi suối trách thuyền con, đẩy cũng không đi, thật quá sầu... Thật ra, chỉ cần ngươi an an ổn ổn thì ta có gì mà sầu với oán...
Giọng Lục phu nhân như u lan, không biết là thổn thức hay là cảm động.
Hứa Bất Lệnh liếc mắt nhìn một lát, thấy Lục phu nhân nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành không chớp mắt. Hắn bất đắc dĩ cười khẽ:
- Lục di thích là được. Sau này ta không sao chép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/915993/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.