Hứa Bất Lệnh phóng ngựa như bay đi vào trong phường Đại Nghiệp, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bông tuyết bay tán loạn trên đường dài, người đi đường đều bước nhanh về, trong quán rượu dọc phố Câu Lan truyền ra tiếng cười vui không dứt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài câu:
- Trần hoa nhuốm gió đã hết mùi, chiều muộn mệt nhọc chải đầu…
- Hứa thế tử thật là nam nhân vô cùng dịu dàng, nghe nói diện mạo còn được so với thiên tiên...
- Hứa thế tử không thừa nhận đây là hắn viết...
- Ôi… Cái này gọi là khí độ quân tử, không thích nổi danh thôi, khác hẳn với những văn nhân thế tục kia...
Xem dáng vẻ thì chuyện tối hôm qua ở Long Ngâm Các đã bị truyền ra rồi.
Hứa Bất Lệnh không còn lời nào để nói. Hắn xuống ngựa ở đầu hẻm, đi đến tiệm rượu Tôn gia chuẩn bị mua một bầu Đoạn Ngọc Thiêu đi tìm Chúc Mãn Chi.
Dắt ngựa Truy Phong xuyên qua hẻm đá xanh hẹp dài, từ xa xa hắn đã nhìn thấy tiệm rượu dưới đèn lồng mờ nhạt, cờ phướn của quán rượu phất phơ trong gió lạnh.
Sắc trời không quá muộn, ba cái bàn của cửa hàng không có khách hiếm thấy.
Tôn chưởng quầy dọn ghế băng nhỏ, ngồi ở cửa tiệm rượu đã mở vài chục năm, trong tay cầm một bầu rượu lại không uống, ánh mắt vẩn đục không có tinh thần. Ông ta chỉ nhìn cuối hẻm đá xanh nhỏ.
Hứa Bất Lệnh dắt ngựa đến gần, tiếng vó ngựa ‘Lộc cộc’ thanh thúy vang lên trong gió tuyết.
Tôn lão chưởng quầy chưa quay đầu, u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/915994/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.