Sắc trời sáng tỏ, đêm qua Hứa Bất Lệnh cả đêm không ngủ. Hiển nhiên hắn không thể đi Quốc Tử Giám được rồi.
Vốn dĩ ‘Sao chép thơ’ là để tự bôi xấu mình, kết quả Tùng Ngọc Phù nửa đường nhảy ra mạnh mẽ xoay chuyển thế cục làm hắn thiếu chút nữa nổi danh cả Trường An. Sau đó hắn lại bị Ninh Thanh Dạ ‘bắt đi’, nếu như bị Lục phu nhân biết được cái này thì cũng không biết nàng sẽ tức thành dáng vẻ gì nữa.
Hứa Bất Lệnh ngẫm lại thì hơi đau đầu.
Trở lại Vương phủ, tám gã hộ vệ bên người đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của hắn có lẽ còn chưa về ngay được. Lão Tiêu ‘không làm tròn bổn phận bảo vệ chủ’, cũng không biết tránh ở bên trong phường Câu Lan Kỹ kia uống bao nhiêu rượu. Đại Vương phủ im ắng không có người.
Hứa Bất Lệnh chuẩn bị ngủ bù nên trực tiếp quay về hậu trạch đẩy cửa phòng ngủ ra.
Phòng ngủ tương đối đơn giản, trừ bình phong, bàn giường ra thì chỉ còn lại có hai giá để binh khí điêu khắc hình hổ. Miệng hổ ngậm một đao một kiếm, lưỡi đao bên trái như chỉ bạc, kiếm khí phía bên phải lạnh ba thước.
Trước kia Hứa Bất Lệnh yêu võ thành si, câu cửa miệng là ‘nghèo văn giàu võ’. Binh khí hắn dùng tất nhiên có lai lịch bất phàm, đao tên ‘Hắc Triều’, kiếm tên ‘Chiếu Đảm’, đều là danh đao danh kiếm trên giang hồ.
Hứa Bất Lệnh đóng cửa phòng lại, ném áo choàng ở một bên rồi xốc màn lên chuẩn bị nhảy vào giường. Nào nghĩ đến hắn vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-hung-manh/915992/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.