Bạc Ngạn cứ không muốn để nàng vui vẻ, hắn biết nàng đang nghĩ gì nên càng muốn dây dưa với nàng……ngón tay hắn sờ cằm mình, ánhmắt quét qua người nàng:
- Bổn tướng quân đã thấy hết toàn bộ dáng vẻ dơ bẩn của ngươi, từ đầu đến chân……
“Chát!”
Một cái tát quăng lên mặt hắn.
Hai mắt Tang Vi Sương đỏ lên, nàng quấn chăn lao ra khỏi Tư Nhân Cư của Bạc Ngạn.
Bạc Ngạn bị cái tát này làm choáng váng, Niếp Thận tuy vô cùngtức giận với hành vi của Tang Vi Sương nhưng lại cảm thấy Bạc Ngạn “đáng đời”!
Khi Bạc Ngạn tiêu hóa xong cái tát bất thình lình kia mới chợt nhận ra Tang Vi Sương không còn trên giường nữa.
Hắn quay đầu giận dữ trừng Niếp Thận:
- Ngươi còn chưa đi?
Khóe môi Niếp Thận lại run rẩy, không nhanh không chậm bước ra ngoài, lạnh lùng cho hắn một câu:
- Tự gây nghiệt.
Câu nói ấy khiến Bạc Ngạn ngớ người tại chỗ.
Cái gì? Niếp Thận nói hắn tự gây nghiệt?
Tay xoa má chỗ bị Tang Vi Sương đánh, ngọn lửa trong lòng bùnglên, nàng ta dám đánh mặt hắn?! Lần thứ hai rồi! Lần đầu tiên coi như bỏ qua nhưng lần này Niếp Thận cũng có mặt, nàng ta không đếm xỉa tớitrường hợp!
Nói gì đi nữa, lần này cũng không thể bỏ qua.
Hắn chẳng qua chỉ muốn dọa nàng ta thôi, ai ngờ nàng ta lạigiống “liệt phụ trinh tiết” ghi trong sách thế? Hắn luôn không cho rằngnàng ta là một nữ nhân bảo thủ, trung thành với lễ giáo……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446243/chuong-119-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.