- Đi săn?
Tang Vi Sương hất tóc cho văng bụi bặm về phía sau:
- Đi săn liên quan gì đến ta? Chẳng lẽ bảo ta giúp hắn bắt thỏ à? Ta không đi, mệt lắm….
Tang Vi Sương lắc lư bước đi, cả người phiêu phiêu không tỉnhtáo, họ không biết nàng gắng gượng cưỡi ngựa trở về, có gắng gượng nổihay không là một chuyện, nếu không gượng được thì sẽ ngã dọc đường…..
Nàng đi một bước, lắc lư hai cái, “rầm” ngã xuống đất.
Khổng Chu kêu to, cương ngựa tuột khỏi tay, mọi người trong tiêu cục đều bị đánh thức, khoác áo mang giày lần lượt bước ra.
Khổng Chu bước lên thăm dò hơi thở của Tang Vi Sương, vừa rồi ông sắp bị dọa chết còn bây giờ thì sắp bị tức chết.
Người này ngã xuống đất lại thở to ngủ say sưa!
- Khổng gia, làm sao bây giờ?
Một thị vệ khó xử nói, Tang đương gia là nữ nhân, họ cũng không tiện hầu hạ.
- Đi gọi bà vợ nhà ông lên, rồi lại đi kéo xe ngựa tới, đưa đến chỗ Bạc tướng quân.
- A?
Quản gia hậu viện kinh hãi sắp rớt cằm, cái gì gọi là đưa đến chỗ Bạc tướng quân?
Khổng Chu trừng hắn, đập một tay lên đầu hắn:
- Đừng có nghĩ vớ vẩn!
Thấy hắn không động đậy, Khổng Chu quát:
- Còn không mau đi?!
Quản gia bị dọa rớt áo khoác ngoài không dám nhặt, chạy về phía hậu viện.
Vợ quản gia được tìm đến, vóc dáng bà béo lùn, bàn tay mập mạpdụi đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446240/chuong-119-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.