Lâu Kiêm Gia chỉ nhìn Tang Vi Sương, không cần suy nghĩ liền đi về phía nàng. Áo choàng trắng như tuyết của hắn quét trên nền đất phát ra tiếng vang hòa với tiếng chuông rất êm tai nhưng lại khiến cho bầu không khí trong đại sảnh càng thêm cổ quái.
Ánh mắt hắn nhìn Tang Vi Sương đầy mong đợi khiến nàng càng mờ mịt, không biết hắn hết lòng “mong đợi” điều gì?
Lúc này người không thoải mái nhất là Tống Nùng Hoa, hắn thấy vẻ mặt mọi người ở đây đều hết sức cổ quái, càng đừng nói trong lòng họ nghĩ gì. Nghĩ đi nghĩ lại, mặt hắn càng đỏ hơn, thầm có chút u oán nho nhỏ, chuyện này tại sao không sai Triệu Lục Ý đi làm?
Lâu Kiêm Gia cũng bị nhiễm bầu không khí cổ quái trong sảnh, hắn lúc này mới nhìn rõ người đứng ở đó là người của đại ca ca, đột nhiên cảm thấy rất bất an.
Hắn như ma xui quỷ khiến bước về trước ôm lấy Tang Vi Sương.
- A! Tiểu Lâu!
Tang Vi Sương bị hành động bất thình lình này của hắn dọa, hai má đột nhiên nóng bừng.
Nàng vội vã muốn đẩy hắn ra nhưng phát hiện sức hắn rất lớn, nàng đẩy không được.
Tang Vi Sương bị hắn ôm không thở nổi, nhân đó đem những lời muốn hỏi mà hỏi ra miệng:
- Tiểu Lâu, người của đại công tử tới muốn dẫn ngươi đi Thiệu Châu. Ngươi đi hay không?
Lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.
Tiếng chuông bạc đinh đinh đinh trong trẻo.
Tang Vi Sương sững sờ, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-cua-chang-cam/2446062/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.