11
Giang Hách Đình rất nhanh bắt đầu ra tay với nhà họ Cố.
Phái do Tần vương đứng đầu không ngừng dâng sớ đàn hặc Cố tướng, nhưng lần này không phải vô căn cứ như trước, mà mỗi người đều nắm trong tay đầy đủ chứng cứ.
Cố tướng không phải kẻ ngốc, chẳng mấy chốc đã biết rõ đầu đuôi từ miệng của Cố Minh Duệ. Ông thở dài, kéo thân thể bệnh tật của mình đến Tần vương phủ.
Ông giờ đây đã là cánh cung sắp gãy, cố gắng chống đỡ thân thể để cúi chào Giang Hách Đình một cách trang trọng, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua.
“Năm xưa khi Cẩn Nguyệt đưa ra chủ ý đó, ta đã cảm thấy không ổn, chỉ là không ngăn được mẹ con nàng. Giờ đây mới gây thành đại họa, tất cả là lỗi của ta, là ta đã không biết dạy con, ta xin… xin lỗi điện hạ.”
Ông cúi người thật sâu.
Giang Hách Đình không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông.
“Giờ đây điện hạ cũng đã trút giận lên người Cẩn Nguyệt, liệu có thể rộng lượng tha cho nhà họ Cố một con đường sống?”
Cố tướng gắng gượng nói tiếp:
“Nhà họ Cố còn vài học trò đang giữ chức trong triều, nguyện dốc sức vì điện hạ, làm trâu làm ngựa để báo đáp.”
Giang Hách Đình cất giọng nhẹ nhàng:
“Nếu không phải vì ông nuông chiều, dung túng, khiến Cố Cẩn Nguyệt trở nên độc ác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-a-uyen/3745114/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.