Tại Xuân Phong Lâu, Giang Hách Đình tháo áo choàng, người phía sau lập tức tiến lên nhận lấy.
“Người thế nào rồi?”
Bà chủ trang điểm lòe loẹt nở nụ cười niềm nở:
“Vẫn theo lệnh của ngài, tiếp khách không ngừng, toàn chọn hạng khách dưới đáy xã hội. Hiện đã nhiễm bệnh rồi mà vẫn chưa được nghỉ ngơi!”
Giang Hách Đình vẫy tay, hai đại hán ngoài cửa kéo vào một người phụ nữ.
Khi nhìn rõ dung mạo người phụ nữ kia, ta giật mình kinh hãi!
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi không gặp, ta gần như không thể nhận ra đây chính là Cố Cẩn Nguyệt – người từng nổi danh khắp kinh thành.
Toàn thân nàng đầy vết lở loét, y phục rách nát không chỉnh tề, trên người phát ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Nàng mở mắt, khi nhìn thấy Giang Hách Đình, đôi mắt nàng lóe lên tia sáng phấn khích. Không biết từ đâu mà nàng có sức mạnh, thoát khỏi gông xiềng, lao tới dưới chân Giang Hách Đình, nước mắt trào ra, ú ớ nói điều gì đó.
Nhưng trong miệng nàng chỉ còn lại một nửa chiếc lưỡi, không thể nói rõ được bất cứ lời nào.
Giang Hách Đình ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn nàng.
“Đây không phải phu nhân của ta.” Hắn nói.
Cố Cẩn Nguyệt toàn thân cứng đờ, kinh hoàng nhìn Giang Hách Đình.
Ngay sau đó, nàng cắn đứt đầu ngón tay mình, dùng m.á.u viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-tu-a-uyen/3745113/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.