🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
12

 

Ba ngày sau, ba người nhà họ Cố bị hành hình tại Ngọ Môn.

 

Cố Cẩn Nguyệt thật sự bị cắt sống hơn ba nghìn nhát dao, đến lúc c.h.ế.t cũng không thể phát ra bất kỳ tiếng kêu thảm nào nữa.

 

Sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình hành hình, Giang Hách Đình đến trước mộ của ta.

 

Hắn không nói gì, chỉ liên tục uống rượu.

 

Uống đến cuối cùng, nước mắt hòa cùng rượu nhỏ xuống mặt đất.

 

Hắn nằm gục trước bia mộ của ta, giọng khàn khàn nói:

 

“A Uyển, ta đã báo thù cho nàng rồi.”

 

Rõ ràng là đại thù đã được báo, hắn đáng lẽ nên vui mừng mới phải.

 

Nhưng toàn thân hắn lại bao trùm bởi nỗi bi ai sâu thẳm, hắn cúi đầu, rồi đột ngột phun ra một ngụm m.á.u tươi, như thể muốn nôn cả trái tim và m.á.u xương ra ngoài.

 

Ta tựa vào hắn, nhắm mắt lại.

 

Đứa trẻ của ta, đứa trẻ ta tự tay nuôi lớn.

 

Ta đã dạy hắn biết cách cười.

 

Nhưng giờ đây, khi ta rời đi, dường như nụ cười của hắn cũng theo ta mà biến mất.

 

Ta chẳng thể làm được gì.

 

Chỉ mong kiếp sau nếu có duyên, hắn đừng sinh ra trong hoàng tộc nữa.

 

Chúng ta chỉ làm đôi phu thê bình dị nơi thôn dã, thế là đủ rồi.

 

13

 

Tân Tần vương mà hoàng thượng vừa tìm lại đột nhiên mất tích!

 

Toàn bộ kinh thành chấn động trước tin tức này. Nghe nói Tần vương chỉ mang đi một vật, để lại một vật.

 

Thứ mang đi chính là bài vị của ta.

 

Thứ để lại chỉ là một mảnh giấy:

 

“Đừng tìm, hãy coi như ta đã chết.”

 

Hoàng thượng và hoàng hậu suýt ngất vì giận, nhưng sau cơn giận, hoàng hậu lại rơi lệ.

 

Bà siết chặt tờ giấy trong tay:

 



“Ta biết nó hận chúng ta. Nếu không phải vì chúng ta tìm nó về, cô gái bán đậu phụ cứu mạng nó cũng sẽ không phải chết.”

 

“Bây giờ nó đã báo thù cho nàng ấy, nên không chịu ở lại nữa.”

 

Vì một người nữ tử đã c.h.ế.t mà từ bỏ ngôi vị hoàng đế chỉ còn cách với tay, tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này thật nực cười.

 

Chỉ có ta biết, hắn vốn dĩ chưa bao giờ muốn làm hoàng đế.

 

Cùng biến mất với Tần vương, còn có Tần vương trắc phi, Tiêu Dao.

 

Khi rời khỏi kinh thành, Tiêu Dao đã đổi sang một cái tên mới: Tiêu Diêu, mang ý nghĩa tự tại tự do.

 

Giang Hách Đình cũng đổi lại tên cũ là Giang Dã.

 

Tiêu Diêu cúi sâu trước Giang Dã:

 

“Phụ thân dạy ta võ nghệ từ nhỏ, dạy ta bảo vệ đất nước. Ta không muốn bị giam cầm trong hậu viện chật hẹp, chỉ nguyện tiến về biên cương, giúp cha giải ưu phiền. Đa tạ điện hạ đã cứu ta.”

 

“Nếu có điều gì khiến điện hạ nhận lời thỉnh cầu của ta, xin hãy nói rõ?” Nàng tò mò hỏi:

 

“Điện hạ không cảm thấy hành vi của ta là nghịch đạo sao?”

 

Giang Dã nhìn về phía chân trời xa xăm.

 

“Thê tử ta từng ao ước được ngắm hoàng hôn nơi đại mạc. Giờ nàng không còn cơ hội nữa, thêm một người thay nàng ngắm nhìn cũng là chuyện tốt.”

 

Tiêu Diêu sững sờ, sau đó bật cười, rồi tung mình lên ngựa.

 

“Non xanh không đổi, nước biếc chảy dài. Điện hạ, chúng ta hữu duyên tái ngộ!”

 

Chim bay kêu vang giữa hoàng hôn đỏ rực, rồi dần xa khuất.

 

Ta nhìn Tiêu Diêu thúc ngựa phi đi, lòng dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ trước sự tự do của nàng.

 

Thật ra ta biết Tiêu Diêu và Giang Dã không có gì.

 

Ngày họ thành thân, Giang Dã ngủ dưới đất cả đêm, hai người so với phu thê, càng giống những cộng sự cùng chung chí hướng hơn.

 

Tiêu Diêu từ nhỏ đã theo Tiêu đại tướng quân ở biên cương, quen sống tự do, không muốn bị giam cầm cả đời trong hậu viện thâm sâu.

 

Chỉ là nàng, dù gì cũng là con gái duy nhất của đại tướng quân, mãi không kết hôn sợ rằng sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ, nên đơn giản kết duyên cùng Giang Dã, đôi bên đều đạt được mục đích.

 

Giang Dã cần một trắc phi để chọc tức Cố Cẩn Nguyệt.

 

Tiêu Diêu cần một phu quân không cản trở tự do của mình.

 

Giờ đây cả hai đều đã đạt được ý nguyện, rồi chia tay mỗi người một ngả.

 

“...”

 

Kinh thành mất đi một vị Tần vương.



 

Biên cương có thêm một người lang thang.

 

Hắn quấn khăn vải, râu ria xồm xoàm, mang theo bài vị của ta, lang bạt trên mảnh đất mênh m.ô.n.g nơi đại mạc.

 

Hắn sống như một khổ hạnh tăng, mỗi ngày dắt ngựa lang thang khắp biên cương.

 

Gặp chùa chiền, hắn cung kính dâng dầu thắp hương, từng bước cúi đầu lạy, miệng thì thầm gì đó.

 

Ta tiến lại gần, lắng nghe.

 

Hắn khe khẽ nói:

 

“Chỉ mong Phật tổ phù hộ.”

 

“Cho ta được gặp lại A Uyển một lần nữa.”

 

“...”

 

Ngày tháng trôi qua, hồn phách của ta dần mờ nhạt.

 

Ta biết, Giang Dã đã báo thù cho ta, chấp niệm của ta đã đến lúc tan biến.

 

Ta ở bên Giang Dã thêm một năm nữa, cuối cùng hồn phách hoàn toàn tiêu tán.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã ở bên bờ cầu Nại Hà.

 

Hàng dài người đang chờ uống canh Mạnh Bà, người trước người sau, vừa mới chia lìa sinh tử, thề non hẹn biển, chỉ cần uống chén canh này, mọi chuyện kiếp trước đều hóa thành hư không, bình thản bước vào luân hồi.

 

Ta ngồi bên cầu, muốn chờ đợi Giang Dã.

 

Hắn nói muốn gặp lại ta một lần nữa. Phật tổ không thành toàn cho hắn, ta sẽ thành toàn.

 

Ta nghĩ rằng mình sẽ phải chờ rất lâu rất lâu.

 

Nhưng chẳng mấy ngày sau, khi ta ngồi bên cầu mỏi mệt, vừa đứng lên, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói run rẩy.

 

“A Uyển?”

 

Ta quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dã đứng phía sau ta, ngẩn ngơ mà rơi nước mắt.

 

Ta trách hắn.

 

“Sao chàng đến sớm như vậy?”

 

Rồi không nhịn được mà cười, nước mắt lại đỏ hoe:

 

“Ta chờ chàng đã rất lâu rồi.”

 

( Hết )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.