"Lục Bạch tiên sinh?" Hầu gái một bên kêu , một bên đi vào trong.
Phát hiện tủ quần áo trong phòng đang mở , rương hành lý bên trong cũng không nhìn thấy.
Lục Bạch đi rồi? Ý nghĩ vừa hiện , nàng tức khắc hoảng loạn lên tầng tìm Lục Can , muốn đem chuyện này báo cho hắn.
"Hắn lại muốn gây chuyện gì?" Trên tầng , Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc , còn vương nét ôn nhu trên mặt , giây sau liền biến thành sự chán ghét cùng lạnh thấu xương.
Nhưng thực mau , không chờ hắn kêu người đi tìm , cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh liền lần nữa được người mở ra. Lần này , vào cửa chính là Lục Bạch kéo theo rương hành lý.
Nào còn một bộ dạng lúc trước hèn mọn nơi nơi muốn lấy lòng , ý không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất không thấy. Giơ tay nhấc chân nhìn ưu nhã như một người khách đến thăm bệnh.
"Cậu muốn làm gì?" Đối với thân phận hắn như một trái bom nổ chậm , Lục Can sợ nhất là Lục Bạch tiếp xúc với Lục Quỳnh , nháy mắt tâm tình lên tới đỉnh điểm.
"Không làm gì cả , chỉ đến từ biệt thôi." Lục Bạch lôi kéo cái rương lập tức đi đến bên người Lục Quỳnh , cúi người nhìn hắn: “Ở Lục gia nhiều ngày như vậy , kỳ thật tôi còn chưa có cùng Tiểu A Quỳnh nói chuyện qua." Giọng điệu Lục Bạch thực ôn nhu: “Anh trai cậu đem người giấu cũng thật kỹ quá."
Lục Quỳnh cười cọ cọ Lục Can:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439896/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.