Lục Quỳnh do dự gật đầu , động tác của Lục Bạch quá mức cổ quái , hơn nữa ngữ điệu nói chuyện của cậu cũng thực âm dương quái khí , tay Lục Quỳnh không dấu vết bắt lấy quần áo của Lục Can.
"Nếu cậu không có việc gì thì mời rời đi !" Lục Can nhẹ nhàng trấn an Lục Quỳnh , càng nhìn Lục Bạch không vừa mắt.
Mà quản gia cùng hầu gái bên cạnh cũng đều cảm thấy là Lục Bạch khi dễ tiểu thiếu gia thuần khiết lương thiện của bọn họ.
"Không cần vội vã đuổi tôi đi a ! Còn một chuyện cuối cùng nữa." Lục Bạch lấy từ ngăn ngoài cùng của rương hành lý ra một phong thư , đặt tới bên mép giường của Lục Quỳnh.
"Đừng sợ." Lời nói của Lục Bạch là hướng về phía Lục Quỳnh , nhưng đôi mắt lại nhìn Lục Can.
"Tôi phải đi rồi , cho nên trước tiên chúc Tiểu A Quỳnh có thể sớm được như mong nguyện."
"Đúng rồi , đây là quà tạm biệt , hy vọng hai người sẽ thích."
Lục Quỳnh ngây thơ tiếp nhận phong thư , theo bản năng liền mở ra xem.
Bên trong chính là một bức tranh , vẽ một ngôi mộ cùng ô vuông chứa tro cốt bên trong nhìn sinh động như thật.
Khung cảnh trong hình đầy lạnh lẽo , trên từng bài vị rõ ràng đều là những vong hồn đã chết , chúng đang dùng ánh mắt chết lặng nhìn chằm chằm vào người bên ngoài bức vẽ.
"A !" Lục Quỳnh hoảng sợ , sắc mặt lập tức trắng bệch. Trên trán cũng toát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439894/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.