Đúng lúc này , cửa phòng vẽ tranh bị người gõ vang , là Tiêu Tùy bạn học cùng hệ với thanh niên tìm tới.
Sau khi vào , Tiêu Tùy thấy bức tranh của hắn cũng hoảng sợ: “Được nha ! Hạ thiếu , đây là cậu đã thông suốt hay có người giúp đỡ đó?"
Người này mọi mặt đều xuất sắc , chỉ là ở phương diện vẽ tranh lại không được thuận lợi. Cũng không phải chưa từng tìm người tới dạy , nhưng hắn vẽ xấu , đã là chuyện từ lúc còn nhỏ.
Tiêu Tùy theo bản năng nhìn phòng vẽ tranh một lượt , muốn nhìn xem rốt cuộc là vị đại thần nào làm hắn chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi , liền kỹ thuật vẽ tranh tiến bộ vượt bậc như vậy.
"Được rồi , đừng nháo nữa. Đi ăn cơm trước đã !" Thanh niên lại nhẹ nhàng đem đề tài dời đi , sau đó mang người đi nhà ăn.
Hắn theo bản năng cảm thấy Lục Bạch có lẽ không hy vọng người khác chú ý tới mình. Ít nhất là hiện tại không hy vọng.
Thời điểm hai người ra tới cửa , thanh niên nhịn không được hỏi Tiêu Tùy một câu: “Tôi thoạt nhìn lớn lên thuận mắt sao?"
"?" Tiêu Tùy kinh sợ nhìn hắn một cái.
Thanh niên :: “Không có việc gì , đi ăn cơm đi !"
Mà Lục Bạch đang ngồi ở nhà ăn hậu tri hậu giác nhớ tới thân phận của người này , nhịn không được cười một tiếng.
Lục Bạch thấy mình cùng Lục Quỳnh quả thật là nghiệt duyên , chỉ là thuận tay giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439884/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.