Hạ Cẩm Thiên luôn là người biết tự nhận thức bản thân , không được chính là không được , hắn hoàn toàn nhìn thẳng vào khuyết điểm của chính mình , cũng không sợ bị người khác cười nhạo. Bởi vì hắn đã cố gắng hết khả năng rồi.
Bất quá sau đó hắn vẫn lấy danh nghĩa cảm tạ mà tặng cho Lục gia một phần lễ vật. Lục Quỳnh đem lễ vật đó quý trọng rất nhiều năm. Tận đến khi Hạ Cẩm Thiên ra nước ngoài , hắn mới xem như buông bỏ.
"Có điểm thú vị." Lục Bạch nhận xét một câu.
Hệ thống lập tức hồn bay phách lạc :: “Ngươi muốn làm gì?"
Lục Bạch tâm huyết dâng trào :: “Tặng cho Lục Quỳnh thêm chút việc để chơi , nếu có bệnh thì phải dưỡng bệnh cho thật tốt , đừng chỉ biết để ý tới chuyện của người khác , đạp hư tâm ý quan tâm săn sóc mỗi ngày của Lục tam nha."
Nói xong , Lục Bạch tiếp tục ăn cơm. Cơm chiều như mọi ngày là hai cái bánh bao , chỉ là thay đổi nhân bên trong , lại có thêm một chén cháo.
Lục Bạch đã lâu rồi không ở nhà ăn trường ăn cơm. Liền có chút hoài niệm.
Cơm tập thể đúng là không được ngon lắm , nhưng lại có một chút hương vị riêng. Lục Bạch chậm rãi cảm nhận , tâm tình cũng trở nên vui vẻ không ít.
Ăn cơm xong , Lục Bạch để lại mâm đựng đồ ăn , sau đó liền rời đi.
Nhưng Hạ Cẩm Thiên đi tới nhà ăn sau Lục Bạch không tự chủ được chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-xung-chuc-phai-hoa-bach-nguyet-quang/2439882/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.