"Tại Trung thiếu gia, sắc trời đã không còn sớm nữa, chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ chân đã. Ngày mai chúng ta có thể đến Vãn Thu trấn rồi."
.
Lương Nhi xuống ngựa, ra hiệu cho mọi người dừng lại, rồi mới đi đến trước mã xa.
.
Tại Trung vén màn xe lên, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực dần lặn phía trời tây, gật đầu đồng ý.
.
Cuối cũng ta vẫn phải đi đến đây! Hữu Thiên làm chuyện gì cũng chuẩn bị thật kỹ a!
.
Trước khi Hữu Thiên đi với Tuấn Tú, đã thông báo cho toàn bộ thuộc hạ trong các. Thế là Yên Vũ các, cả thảy ba trăm người đều nhất lượt quỳ xuống trước mắt Tại Trung khóc đến thiên môn địa ám. Tuy rằng y biết đây là do Hữu Thiên sắp xếp, nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Mà cũng có khi, tận đáy lòng Kim Tại Trung, y thực tâm muốn được nhìn thấy người kia một chút, chỉ là xem tình hình người đó thế nào mà thôi. (Câu ngụy biện này kinh điển thật đấy ^^)
.
Mọi người đi thêm một lúc nữa, rốt cục đã tìm được một khách điếm để nghỉ chân. Lương Nhi giúp Tại Trung dọn dẹp lại khách phòng cho thỏa đáng rồi mới đi chuẩn bị nước nóng, để y tắm rửa. Bây giờ, chỉ còn một mình Tại Trung ở lại trong phòng.
.
Suốt mấy ngày bôn ba, Tại Trung cũng thực sự mệt mỏi. Vừa vào phòng đã cởi áo khoác ra, chỉ để lại trung y rồi nằm xuống giường nghỉ ngơi, hoàn toàn không để ý tới, ở trên nóc nhà, đang có một người lẳng lặng nhìn y chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100603/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.