Chương trước
Chương sau
Trên con đường bên ngoài bìa rừng, một thân ảnh cao gầy vô cùng lo lắng, bước tới bước lui. Phía sau người đó còn có một mã xa, chú ngựa đang rất nhàn nhã, nhởn nhơ gặm cỏ non, hoàn toàn không cảm nhận được chủ nhân của mình có bao nhiêu bất an.
Vì sao? Vì sao đến giờ Tại Trung vẫn chưa đến? Chẳng lẽ đã có chuyện không hay xảy ra? Có khi nào đã bị Trịnh Duẫn Hạo phát hiện ra? Hay là do... Vô số nghi vấn đang tranh nhau hiện lên trong đầu khiến Hữu Thiên có cảm giác bồn chồn lo lắng. Gã luôn luôn có một dự cảm, kế hoạch bọn họ tỉ mỉ vạch ra lúc này đang gặp bất trắc.
"Hữu Thiên! Hữu Thiên!" Giữa lúc Hữu Thiên đang miên man suy nghĩ, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của Tuấn Tú.
"Tuấn Tú!" Hữu Thiên vội vàng chạy về phía cậu, gấp gáp "Tại Trung đâu? Sao lại chỉ một mình ngươi thế này?" Trông thấy Tuấn Tú đơn độc một mình, Hữu Thiên cực kỳ khó hiểu.
"Tại Trung ca, huynh ấy..." Tuấn Tú do dự, chẳng biết nên nói chuyện đó ra như thế nào.
"Tại Trung bị làm sao? Có phải mấy người đã bị Trịnh Duẫn Hạo phát hiện ra rồi không? Hắn đã làm gì Tại Trung?!" Hữu Thiên nhịn không được khẩn trương.
"Không phải, ngươi đừng suy diễn như vậy." Tuấn Tú vội vàng trấn an Hữu Thiên "Tại Trung ca, tự huynh ấy đã quay trở lại Minh trang."
"Chính Tại Trung quay trở lại ư? Vì sao?" Hữu Thiên vô cùng kinh ngạc.
"Ta làm sao mà biết được! Lúc đó ba người bọn ta đã trót lọt ra khỏi Minh trang, đột nhiên Tại Trung ca lại nói huynh ấy muốn quay trở lại, rồi lại nói Duẫn Hạo ca đang gặp nguy hiểm... và cứ thế chạy đi. Chính Thù ca đã đuổi theo huynh ấy, còn ta thì vội chạy đến đây thông báo cho ngươi biết." Tuấn Tú đơn giản nói qua sự tình cho Hữu Thiên nghe.
"Cái-gì? Trịnh-Duẫn-Hạo gặp nguy hiểm?!" Hữu Thiên tựa tiếu phi tiếu "Đó chính là Minh trang a! Trịnh Duẫn Hạo có thể gặp nguy hiểm gì khi ở nơi đó chứ? Cho dù đúng là Trịnh Duẫn Hạo thật sự bị nguy hiểm đi chăng nữa, với khả năng hiện giờ của Tại Trung, y có thể làm gì chứ?! Tại Trung thực sự quá hồ đồ rồi! Vì sao ngươi không ngăn cản y?!"
"Ta... Lúc đó..."
"Được rồi!" Hữu Thiên không đợi Tuấn Tú trả lời đã cắt ngang câu nói của cậu "Ta sẽ tự mình đi tìm Tại Trung!" Hữu Thiên nói xong liền muốn đi.
"Chờ một chút!" Tuấn Tú kéo Hữu Thiên lại "Chúng ta nên chờ một lát a. Tình hình hiện tại cả ta và ngươi đều không biết rõ rành. Ngươi tùy tiện đến Minh trang, nhỡ đâu bị Duẫn Hạo ca bắt gặp, chẳng phải là hỏng bét sao? Tại Trung ca, huynh ấy nhất định là có dụng ý riêng."
"Sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy chứ? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sốt ruột dù chỉ một chút thôi sao? Tại Trung dù chỉ ở lại Minh trang thêm một giây một khắc, thì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Ngươi có hiểu điều đó không? !" Hữu Thiên giật tay Tuấn Tú ra.
"So với ngươi, ta mới là người biết rõ hơn chứ!" Tuấn Tú nhìn Hữu Thiên "Cho dù thế nào, Duẫn Hạo ca cũng sẽ không làm hại Tại Trung ca, nhưng ngươi thì không thể, ngươi có hiểu hay không?!"
"Ta đương nhiên minh bạch! Người không hiểu chính là ngươi!" Hữu Thiên trừng mắt nhìn Tuấn Tú "Có những thương tổn mà so với cái chết còn khiến người ta đau đớn và không thể chịu đựng được. Mà có thể lúc này Tại Trung chính là đang phải chịu những dằn vặt như vậy. Ta sao có thể đứng yên tại đây chờ đợi, trong khi biết rõ Tại Trung đang bị Trịnh Duẫn Hạo hành hạ được chứ!"
"Ngươi đi thì sẽ làm được gì? Nếu mọi chuyện thực sự giống như ngươi nghĩ, Duẫn Hạo ca căn bản không có việc gì. Huynh ấy sẽ chỉ giữ Tại Trung ca lại, lúc đó ngươi đến đó liệu có ích gì? Ngươi vốn không thể đấu thắng được Duẫn Hạo ca!" Tuấn Tú cũng không nhịn mà bắt đầu phản bác "Ngươi tốt nhất nên kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa. Nếu như Duẫn Hạo ca không xảy ra chuyện gì, Tại Trung ca cho dù có quay về, huynh ấy cũng sẽ không để Duẫn Hạo ca phát hiện ra hành tung của mình đâu."
"Vậy nếu lỡ Trịnh Duẫn Hạo thật sự xảy ra chuyện gì thì sao? Kẻ mà ngay tại Minh trang có khả năng khiến Trịnh Duẫn Hạo bị thương, nhất định là nhân vật vô cùng lợi hại. Một mình Tại Trung sao có thể ứng phó được? Bởi vậy mặc kệ đã và đang xảy ra chuyện gì, ta đều phải đi đến đó!" Hữu Thiên không hề lép vế mà giải thích một tràng, nói xong tiếp tục đi.
"Nếu đã vậy, ngươi hãy ở lại đây, để ta đi được rồi!" Tuấn Tú vẫn cố ngăn Hữu Thiên lại "Nếu Minh trang không xảy ra chuyện gì kỳ quái, ta lập tức quay lại đây nói cho ngươi. Lỡ như trong trang đã xảy ra chuyện... thì nếu sau nửa canh giờ nữa ngươi vẫn không thấy ta quay lại, đến lúc đó hãy đi đến đó tìm chúng ta."
"Ngươi đi?" Hữu Thiên nhíu nhíu mày "Đã để một người không theo đúng kế hoạch rồi, ta sẽ không để một người nữa dẫm lên vết xe đổ đó đâu. Võ công của ngươi quá kém, ta thực sự không thể yên tâm để ngươi đi."
"Thế nhưng để ngươi đi đến Minh trang ta còn thấy lo lắng hơn!" Tuấn Tú vội la lên.
"Người hiện giờ ngươi cần lo lắng không phải là ta, mà phải là Tại Trung mới đúng a?" Thần sắc Hữu Thiên liền lạnh đi vài phần "Ta thự sự hoài nghi ngươi có đúng là đệ đệ của Tại Trung không nữa, mọi điều ngươi nói từ đầu đến giờ dường như chẳng có chút quan tâm nào đến y. Ngươi có thể mặc kệ Tại Trung hiện giờ đang ở Minh trang, bị Trịnh Duẫn Hạo khi dễ được sao? Rất có khả năng lúc này Tại Trung đang gặp nguy hiểm, ngươi cũng không thấy nóng ruột ư? Ngươi sao có thể lãnh huyết đến như vậy!" (Ak ak!!! Nói xong câu này, Ran không cho anh ăn gạch thì tức ói máu mất >'''<)
"Ta... Ta lãnh huyết ư?" Tuấn Tú ngỡ ngàng nghe Hữu Thiên nói, vẻ mặt đầy tổn thương.
Ta không muốn huynh đến Minh trang, chẳng phải vì lo cho huynh sao? Tuy Tại Trung ca đã bị Duẫn Hạo ca dằn vặt không ít. Nhưng ta biết rõ, Duẫn Hạo ca sẽ không để Tại Trung có mệnh hệ gì, huống chi vấn đề phát sinh giữa hai người họ đều do tình cảm mà ra. Đó đâu phải chuyện huynh muốn là có thể nhúng tay vào chứ? Ta cũng không muốn mặc kệ, nhưng ta có thể làm gì được? Sự tình đã đi đến mức đó, chỉ có bọn họ mới có thể giải quyết, thân là đệ đệ, ta có thể quản được ca của mình sao? Hữu Thiên, sao huynh nỡ nói ta lãnh huyết vào đúng lúc này?
Hữu Thiên cũng phát hiện câu nói của mình có phần thái quá, nhưng lúc này gã không còn tâm trí đâu mà dỗ dành Tuấn Tú nữa, hiện tại trong ngực trong tâm gã chỉ có duy nhất một mình Tại Trung. Gã chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng đi đến Minh trang xem Tại Trung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy, Hữu Thiên không để ý đến Tuấn Tú nữa, xoay người bỏ đi.
"Đừng đi!" Tuấn Tú lần thứ hai kéo tay Hữu Thiên lại "Ngươi có biết rằng, đối với Tại Trung ca, điều huynh ấy không muốn nhìn thấy chính là chứng kiến ngươi và Duẫn Hạo ca động thủ hay không? Huynh ấy rất sợ ngươi bị Duẫn Hạo ca làm bị thương, lần trước ở Minh trang..."
"Đừng-nói-nữa!" Hữu Thiên tức giận cắt ngang lời Tuấn Tú "Ngươi nói những lời này ngầm bảo rằng ta đừng nên động tay vào việc gì đúng không? Không có khả năng, ta làm không được! Ta đã đợi suốt một tháng nay rồi, ta không thể và cũng không muốn chờ đợi thêm giây phút nào nữa. Đáng lẽ, ngay từ đầu ta không nên tin tưởng các ngươi, nếu như các ngươi thực sự muốn giúp đỡ Tại Trung, nhất định sẽ không để y phải chịu nhiều đau khổ như vậy!" (Càng nói càng đáng bị ăn đòn >'''<)
Hữu Thiên nói xong đẩy Tuấn Tú ra, lực đạo mạnh đến mức thiếu chút đã khiến cậu té nhào xuống đất, sau đó nhanh chóng đi, không quay đầu lại.
Tuấn Tú nhìn theo bóng lưng Hữu Thiên, đau đớn tận đáy lòng từng chút từng chút lan tràn. Ta lo sợ huynh xảy ra chuyện không may, lẽ nào làm như vậy là sai sao?
Chớp chớp mắt, khiến lệ ngân dâng lên chỉ có thể ở quanh vành mắt chứ không thể rơi ra, Tuấn Tú vội vàng đuổi theo Hữu Thiên. Nếu như về đến Minh trang, thực sự Hữu Thiên cùng Duẫn Hạo ca động thủ, chí ít cậu cũng có thể ra tay giúp đỡ.
"Bất quá ta thực sự mong huynh ấy chưa kịp đi đến Minh trang đã có thể tìm thấy Tại Trung ca, như vậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Được vậy thực tốt!!!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.