Tại Minh trang, bên trong sương phòng của Tại Trung, Duẫn Hạo vô cùng lo lắng đứng ngồi không yên ở trước cửa. Xương Mân tuy chỉ đứng yên ở một bên, nhưng vẻ mặt sớm đã âm trầm hết sức.
Duẫn Hạo vừa đem Tại Trung về đến Minh trang, Chính Thù ngay lập tức mang hòm thuốc quen thuộc của mình bắt đầu chữa trị, nhưng bởi tính mệnh Tại Trung lúc này đang là "chỉ mành treo chuông" nên Chính Thù không thể để bất cứ chuyện gì vướng bận đến mình. Duẫn Hạo sau khi bị bắt phải ra khỏi phòng, chỉ có thể đứng chờ ở ngoài cửa, quả thực sốt ruột đến phát cuồng.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua, thế nhưng bên trong phòng, một chút động tĩnh cũng không có. Duẫn Hạo đã nôn nóng muốn phát điên, chỉ muốn tung chân đạp nát cửa rồi hung hăng tiến vào. Chuyện xảy ra thực sự nằm ngoài suy nghĩ của Duẫn Hạo, Tại Trung cư nhiên lựa chọn cái chết cũng không cam nguyện cũng hắn quay về. Còn gì đau đớn khi biết ái nhân căm hận mình, thậm chí còn sâu nặng đến mức thà chết quyết không chấp nhận đây?
Tại Trung, rốt cuộc ta phải làm thế nào? Phải làm gì thì đệ mới chịu tha thứ cho ta?
"Trang... Trang chủ, không hay rồi!" Một đại hán tâm tình hoang mang rối loạn khẩn trương chạy tới bẩm báo.
"Sao lại ầm ĩ như vậy?! Đã xảy ra chuyện gì?" Duẫn Hạo lòng rối như tơ vò, không thể kiềm chế mà "đánh chó chửi mèo".
"Có một nam nhân vận lam y hùng hổ xông vào trang. Bởi bọn thuộc hạ vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100582/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.