Sau khi mẹ được dẫn vào phòng bệnh thường, Sở Tranh một mình lặng lẽ lên tầng thượng hóng gió.
Tô Tử An vừa quay lại đã chẳng thấy cô đâu, lại nghe mấy cô y tá đồn thổi là cô đã đi về phía sân thượng, sợ cô nghĩ quẩn nên anh ta bèn quay người chạy một mạch lên trên xem thử thế nào.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Sở Tranh mơ hồ đi về phía thành ngăn cách, Tô Tử An hoảng loạn lao tới, ôm lấy người cô kéo lại: “Đừng làm bừa…”
Sở Tranh hơi nghiêng đầu, đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ sợ sệt của Tô Tử An không thể không bật cười thành tiếng: “Anh nghĩ tôi sẽ nhảy từ đây xuống dưới sao? Tôi không nhàm chán như thế đâu! Tôi chỉ định cho mèo con một chút thức ăn thôi mà…”
Ánh mắt của Sở Tranh hướng về phía chú mèo con nhỏ đang co ro nằm trong góc tường, Tô Tử An nghe thấy thế cũng thả lỏng hơn nhiều, nhẹ nhàng buông cô ra.
Sở Tranh bước từng bước thật nhẹ về phía mèo con, giống như sợ làm phát ra tiếng động lớn sẽ doạ nó chạy đi mất. Sau đó, cô từ từ ngồi xuống bên cạnh, ném một ít xúc xích tới trước mặt mèo con.
Lúc Sở Tranh quay người lại, liền bắt gặp gương mặt đầy căng thẳng của Tô Tử An, cô kéo anh ta ngồi lên phiến đá gồ ghề bên góc sân, đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh thành phố về đêm.
“Cô thật sự không sao chứ?” Tô Tử An vẫn không cách gì yên tâm được.
Sở Tranh mỉm cười: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3415643/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.