Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn lại ngọn đèn đường hiu hắt, Sở Tranh thất thần nắm chặt tay Tô Tử An đi về phía trước, mãi cho tới khi anh ta kéo lại thì mới nhận ra mình đã đi khá xa rồi.
Sở Tranh vội vàng buông tay Tô Tử An ra, gượng cười nói: “Xin lỗi nhé!”
Tô Tử An chỉ cần thoạt nhìn qua cũng có thể đoán ra được suy nghĩ của Sở Tranh: “Nếu như không nỡ sao lại phải nhẫn tâm như vậy…”
Ánh mắt đượm buồn của Sở Tranh càng trở nên tĩnh mịch khi hoà vào trong màn đêm tối tăm, miệng cô cười nhưng lòng cô rơi lệ: “Trên đời này không có “nếu như”, hai chúng tôi không hợp, hơn nữa người trong lòng anh ấy cũng không phải tôi, nhập nhằng mãi chi bằng dứt khoát một lần, như thế cũng tốt cho cả hai.”
Im lặng một lúc, Sở Tranh hít thở sâu, lấy lại tâm trạng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Tử An: “Ban nãy cảm ơn anh đã phối hợp. Đây là tiền cát xê của anh.”
Từ trong túi áo khoác, Sở Tranh móc ra hai tờ một trăm nhăn nhúm nhét vào tay Tô Tử An.
Vẻ mặt Tô Tử An có phần kinh ngạc, có phần bối rối: “Cô chắc chắn muốn trả cho tôi từng này cát xê chứ?”
“Anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé!” Sở Tranh ngoắt tay chỉ thẳng mặt Tô Tử An hăm doạ.
Tô Tử An bất lực bật cười, lắc đầu mấy cái liên tục: “Cô quay người về phía sau xem xem…”
Sở Tranh bất giác xoay người lại, nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3415642/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.