Nét lạnh lùng thường ngày trên gương mặt tuấn lãng của Cố Mặc Thâm tiêu biến hoàn toàn, chỉ còn lại một màu u ám khiến người ta khiếp sợ. Anh cười, nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: “Nếu như em không yêu anh thì vì sao lại lựa chọn kí hợp đồng với mẹ của anh?”
Sở Tranh cúi đầu, né tránh ánh mắt sắc như dao của Cố Mặc Thâm: “Vì mẹ em bị bệnh, phải nằm trong CPU, một ngày phải tốn rất nhiều tiền, một diễn viên nhỏ như em, có cày cuốc đến cạn máu cũng kiếm không đủ một số tiền lớn như thế!”
Cố Mặc Thâm hỏi lại: “Tại sao em chưa từng nói với anh về chuyện của mẹ em?”
“Lừa anh đấy! Anh đúng là dễ tin người mà…” Sở Tranh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, nở nụ cười đầy giễu cợt.
Cố Mặc Thâm gần như mất hết bình tĩnh: “Sở Tranh… em rốt cuộc là vì cái gì hả?”
“Vì tiền đó.” Sở Tranh điềm nhiên đáp.
Ba chữ đó của Sở Tranh tựa như một lưỡi dao cùn đâm vào tim Cố Mặc Thâm.
Những năm qua anh cứ tưởng cô si tình lắm cơ, hoá ra lại vì tiền nên mới ở cạnh anh.
Thất vọng tràn trề, Cố Mặc Thâm run rẩy buông tay Sở Tranh ra, đứng im bất động trong một góc.
“Vậy còn món bánh đậu xanh đêm giao thừa cũng chỉ là một trong những điều khoản hợp đồng thôi sao?” Cố Mặc Thâm đau lòng hỏi.
Kể từ sau khi mẹ anh mất, cô là người đầu tiên làm bánh đậu xanh cho anh ăn, giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3415638/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.