Những lời Sở Tranh vừa nói tựa như những mũi kim đâm vào lòng Cố Mặc Thâm.
Từ khi ở bên nhau, anh chưa từng thấy cô lạnh nhạt với mình như thế bao giờ, hơn nữa, vẻ mặt cô vô cùng điềm tĩnh.
Dường như dáng vẻ hiện tại của Sở Tranh, anh chưa bao giờ trông thấy. Anh cũng muốn xem như đó là giả, chỉ là cô giả vờ, nhưng trông nó thực sự rất chân thực, không giống diễn một chút nào cả.
“Sở Tranh… em có ý gì?” Cố Mặc Thâm nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sở Tranh nhìn thẳng vào hai mắt Cố Mặc Thâm, quả quyết nói: “Thì chính là muốn thôi việc.”
“Thôi việc?” Cố Mặc Thâm giống như không tin vào tai mình.
Vậy là từ trước tới nay, cô luôn xem chuyện ở bên cạnh anh là một công việc ư?
Cố kìm nỗi đau trong lòng, Sở Tranh trầm giọng nói: “Đúng thế, công việc thế thân của tôi đã đến thời hạn kết thúc hợp đồng rồi, chính chủ trở về thì không cần gia hạn nữa. Vì kết thúc thời hạn đúng như trên hợp đồng nên chúng ta không ai cần bồi thường cho ai cả.”
Những lời nói đó tựa như tản đá nghìn cân đè nặng lên ngực Cố Mặc Thâm, khiến anh đứng im bất động.
Qua một lúc, Cố Mặc Thâm mới có thể hoàn hồn, anh quắt đôi mắt ươn ướt xuống nhìn Sở Tranh, dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự bối rối và lo âu: “Sở Tranh… có phải em lo Giang Tuyết Mạt trở về rồi sẽ mất đi cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3415637/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.