Ngô Bối Nghi ở bệnh viện, được mẹ Diệp túc trực bên cạnh, La Thành Dương đã bố trí hai vệ sĩ canh trực ở trước cửa. Ngoài mẹ Diệp và những người được cho phép mới có thể vào phòng bệnh của Bối Nghi, thời gian này đối với Ngô Bối Nghi vô cùng nhạy cảm, cho nên căn phòng của cô được canh giữ rất nghiêm ngặt.
La Thành Dương đã truy tìm về người đàn ông trong lời nói của Bối Nghi, nhưng anh chẳng thu được tin tức nào của anh ta, trước đó người đàn ông đó liên tục ra vào Ngô gia mỗi đêm mà chẳng ai nhận ra. Chuyện đó thật kỳ lạ, làm sao hắn ta có thể trà trộm vào căn phòng của Bối Nghi một cách thản nhiên dễ dàng như thế.
La Thành Dương đã truy lùng hắn ta, nhưng anh không có đầu mối nào cả, Ngô Bối Nghi rất mẫn cảm mỗi khi nhắc đến người đàn ông đó, cô còn chẳng cho anh biết tên của người đàn ông đó là gì.
Người đàn ông đó giống như hoá vào không khí mà tan biến, còn Ngô Bối Nghi thì cứ khép mình lại với thế giới, sau hai tuần ở bệnh viện, sức khoẻ cô đã tốt lên nhưng cô không muốn ra ngoài, chỉ muốn nhốt mình trong một căn phòng mà ở nơi đó phải có mẹ Diệp.
Cô muốn giam mình, muốn tách biệt với thế giới này, chỉ muốn bám dính lấy mẹ Diệp như một đứa trẻ. Mỗi đêm, Ngô Bối Nghi không thể an giấc nếu như không ngủ cùng mẹ Diệp, có khi đang ngủ, mẹ Diệp chỉ là đi vệ sinh ban đêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-hao/1996567/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.