Phòng bệnh toàn là mùi thuốc khử trùng, mẹ Diệp ngồi bên giường bệnh, quan sát gương mặt tiều tụy của con gái bé bỏng.
Nhìn cô tiều tụy, mặt không huyết sắc, mẹ Diệp đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ.
"Mẹ cũng thật là..." Mẹ Diệp xót xa âm giọng, tự trách chính mình "Nói lão ấy không tốt nhưng mẹ cũng thật không tốt với con."
Bà đã thiên vị An Hạ, trong lòng bà vị trí của An Hạ luôn cao hơn Bối Nghi, vì bà nghĩ Bối Nghi nhận được ưu ái của Ngô lão. Cho nên lúc nào mẹ cũng thương yêu An Hạ hơn, hôm đó mẹ La gọi đến, mẹ đã không chần chừ mà bỏ bê phía Bối Nghi chạy đến chỗ An Hạ.
Mẹ hoàn toàn giao Bối Nghi cho Ngô lão, chạy đến ở cùng An Hạ, trong một tuần Bối Nghi gặp phải chuyện thì đó lại là một tuần mẹ Diệp vui vẻ bên An Hạ, mẹ Diệp lúc này vừa tự trách mình không có trách nhiệm, vừa tự trách mình đã không yêu thương các con đồng đều.
Chỉ vì nghĩ Ngô lão thiên vị Bối Nghi mà mẹ cũng thiên vị An Hạ, rõ ràng là mẹ sai, thân làm mẹ, mẹ đáng lẽ phải chia đôi xẻ nửa trái tim mình ra thật đồng đều, đáng lẽ phải yêu thương các con thật công bằng. Ngô lão thiên vị là lỗi của ông ấy, Bối Nghi hoàn toàn không phạm lỗi thế mà mẹ lại trôi theo cái sai của ông ấy.
Mẹ thật không tốt!
Mẹ bỏ đi một tuần chẳng hề lo lắng cho Bối Nghi, ngày mẹ đi mẹ cũng chẳng hề suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-hao/1996565/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.