*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Khi đó tàu điện ngầm…” Sau đó, Kỳ Minh không nói nữa, cũng không cần phải nói nữa. Biểu tình của Cố Đắc Bạch cũng trống rỗng một giây, sau đó cúi đầu xoa xoa lông mày,”Cái kia…” “Cố tổng nhớ nhầm rồi.” Kỳ Minh nở nụ cười, chủ động thay hắn giải thích, “Khi đó ngược lại có xe điện, cảm giác ngồi không sai biệt lắm.” Cậu cũng không phải cố ý muốn chọn lỗi trong lời nói của Cố tổng, chỉ là nghe được một ít lời, theo bản năng liền nhận thấy không đúng. Chờ hết lần này đến lần khác nhìn Cố Đắc Bạch giải thích cho mỗi nghi hoặc của cậu và vá nó lại, mới đột nhiên ý thức được, mình có phải quản quá nhiều hay không. Nói cho cùng, Cố Đắc Bạch cùng Bạch Nguyệt Quang của hắn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, có bao nhiêu chân tướng cùng giả dối, đều không có quan hệ gì với cậu. Cậu giống như đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, trên người Cố Đến Bạch bỗng nhiên có thêm mười hai phần hiếu kỳ cùng chú ý. Nhưng kỳ thật cho dù Cố Đắc bạch có giấu diếm, cố ý làm mơ hồ rất nhiều tin tức, lại có thể nói rõ cái gì? Cho dù Bạch Nguyệt Quang hoàn mỹ không tỳ vết kia hóa ra là thi thể giả, sống lại cùng Cố Đắc Bạch cũng không liên quan đến cậu mới đúng. Kỳ Minh tựa vào lòng hắn, thân thể vốn bởi vì buồn ngủ mà có chút rét run, lúc này đã bị nhiệt độ trên người Cố Đắc Bạch vờn quanh, không khó ngủ như vậy. Đáng tiếc suy nghĩ trong đầu bay quá nhanh quá nhiều, thân thể tuy rằng thoải mái thả lỏng, thần kinh lại căng thẳng, ngược lại càng ngày càng không ngủ được. Đây là lần đầu tiên cậu dựa vào một người như thế này, trong tưởng tượng của Kỳ Minh, bức tranh như vậy hẳn là rất đẹp, giống như những bức ảnh trong phim thần tượng và phim ngôn tình, tất cả những ai may mắn được tựa vào người yêu của mình đều sẽ háo hức để cho khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi. Tuy nhiên, khi đến lượt cậu, cậu nhận ra một lúc sau cổ của mình bị cứng lại, lưng hơi đau khi không ngồi thẳng được, yên xe rất cứng, với tư thế vẹo này, một chân đã bị lưu thông máu kém., bắt đầu ngứa ran. Dù sao cũng không ngủ được, Kỳ Minh yên lặng ngồi thẳng người, từ trên người Cố Đắc Bạch Rời đi. Ghế sau xe đều dựa vào như vậy không đủ thoải mái, nếu là xe điện tàu điện ngầm hay gì đó, hẳn là sẽ càng khó chịu hơn. Trách không được chỉ có tình nhân ở trên xe như vậy. Nếu không có sự gia tăng của tình yêu, ai lại thích tư thế vụng về và khó chịu như vậy. Ánh trăng trắng đó… Lúc trước nói không chừng cũng có một ít thích Cố Đắc Bạch. Cố Đắc Bạch thấy anh đứng dậy ngồi thẳng, “Không ngủ nữa sao?” Kỳ Minh lắc đầu, “Không buồn ngủ.” Cầm điện thoại suy nghĩ lung tung, Kỳ Minh mở tài liệu mới làm hôm nay, nhìn chằm chằm phím xóa trong chốc lát, cuối cùng vẫn chỉ thêm vài dòng chữ vào bên trong. Buông điện thoại xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, nói không buồn ngủ là giả, dù sao tối hôm qua vẫn có chút mệt mỏi, đặt ở trước kia, cậu đều sẽ bị Cố Đắc Bạch cho ngủ một giấc rất dài. Cậu cảm thấy giấc ngủ này, một ngày là một ngày lượng, Cố Đắc Bạch lại thích dùng phương pháp tích lũy cộng lại tính toán. Lần này cậu bận rộn công việc thật lâu, rơi vào miệng Cố Đắc Bạch chính là thiếu ngủ rất nhiều ngày, ít nhất phải ngủ liên tục một tuần mới có thể bù đắp. Cái này làm sao có thể bổ sung, Kỳ Minh cho rằng mình ôm tâm tình cao hứng phối hợp với hắn một chút, không nghĩ tới lần nghỉ phép này, đột nhiên không cần phối hợp có thể giống như trước kia mình nên ngủ như thế nào, ngược lại cậu cảm thấy mệt mỏi. Cậu thế nhưng bắt đầu quen với giấc ngủ lười biếng trong thời gian nghỉ phép,nếu không ngủ ban ngày sẽ buồn ngủ? Chuyện này là gì vậy? Kỳ Minh đang hoài nghi nhân sinh, Cố Đắc Bạch bên cạnh bỗng nhiên duỗi cánh tay ra, ở phía sau xe kéo ra một cái gối ôm mềm mại. Gối ôm là một hình dạng màu xám tròn, không có hoa văn, rất mộc mạc. Cố Đắc Bạch để gối ôm đặt bên cạnh mình, vỗ vỗ bả vai lần nữa,”Lại đây đi, như vậy hẳn là sẽ thoải mái hơn rất nhiều.” Kỳ Minh nhìn về phía sau xe, gối ôm lớn nhiều như vậy, cũng không biết mua thêm từ khi nào. Cố Đắc Bạch cho rằng cậu tò mò về gối ôm, “Gối ôm đá cuội, thích không? “ Đá cuội… Thì ra không phải là không có hoa văn, mà là do làm thành hình dạng đá. Gối ôm của người khác là mèo con vịt con, dù không đủ cũng là trái cây rau củ quả trứng,đáng yêu vô cùng. Thẩm mỹ của Cố Đắc Bạch thì lại chỉ là đá cuội bình thường Kỳ Minh ma xui quỷ khiến gật gật đầu, một lần nữa dựa vào. Có gối ôm đệm, lại điều chỉnh tư thế một chút, thế mà thật sự thoải mái hơn nhiều. Tuy rằng không đến mức làm cho người ta sa đọa như sô pha lười biếng, nhưng so với vừa rồi, đã là trình độ có thể ngủ trưa một giấc không cần lo lắng. “Vậy… cách nghỉ ngơi như vậy, cũng thích?” Cố Đắc Bạch cúi đầu tiến đến bên tai cậu, truy vấn như dụ dỗ. Cũng không đến mức thích đi, nó chỉ là một sự tương phản. Nếu như không phải Cố Đắc Bạch nhớ lại cảm giác bị Bạch Nguyệt Quang rúc vào, cậu tuyệt đối sẽ không để mặc mình ham hưởng thụ như vậy, dễ dàng tiếp nhận người khác chiếu cố như vậy. Không có Cố Đắc Bạch, cũng sẽ không nợ nhân tình, sẽ không nghiện, giống như cậu và Cố Đắc Bạch ở trên giường, an toàn, tự do, lại sẽ không giống như giao dịch tiền bạc đơn thuần lạnh lẽo như vậy. Kỳ Minh trong lòng an ủi, khóe miệng lộ ra ý cười ôn hòa, chân thành trả lời: “Ừ, thích.” Cố Đắc Bạch rũ mắt nhìn cậu, trái tim lại đập thình thịch: “Tôi cũng thích.” Gần đây hắn thật sự bại lộ quá nhiều manh mối, vừa rồi, hắn còn tưởng rằng mình nhất định sẽ bị nhìn thấu lời nói dối. Nhưng rốt cuộc hắn đã đánh giá thấp mức độ khoan dung của Kỳ Minh, cũng đã quên Kỳ Minh không phải là người mà mọi chuyện đều sẽ theo đuổi. Thành công cũng là hợp đồng, thật bại cũng là hợp đồng… Bởi vì thứ này, Kỳ Minh hiếm khi cùng hắn đàm luận về hỉ ác của mình, khiến cho hiện tại hắn cũng không rõ kỳ Minh thích màu sắc, mùi hương gì, thích hoa cỏ hay là nhãn hiệu xe thể thao nào. Nhưng nếu không có hiệp ước này, hắn muốn giải thích, cũng không phải là chuyện ánh trăng trắng gì, mà là lý do mỗi một lần hôn môi cậu đều nhìn chăm chú hắn.( chém) “Ngủ thêm vài phút nữa đi.” Anh vuốt tóc Kỳ Minh, tâm tình rất tốt dùng thanh âm rất nhỏ, nỉ non, “Em đoán xem tôi có bao nhiêu gối ôm đá cuội? Kỳ thật tôi cũng không biết, để tôi đếm xem…” Kỳ Minh nhớ rõ, gối ôm trên xe rất thấp, hơn nữa gối nhỏ có thể tựa vào sau cổ đặc biệt nhiều, kiểu gì cũng có mười mấy cái. Kết quả đầu óc mơ màng màng màng, Cố Đắc Bạch từ lúc nào đếm từ 1 đến 50, chính mình lại bắt đầu nằm mơ từ cái gối ôm thứ mấy, cũng không nhớ rõ. Giấc mơ ngắn ngủi, làm cho cậu nhớ lại thời điểm vừa mới quen Cố Đắc Bạch. Hai người ở khách sạn qua một đêm hoang đường, ngày hôm sau cậu theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, lần đầu tiên liền nghênh đón ánh mắt ấm áp. Hắn không biết Cố Đắc Bạch thức dậy sớm hơn cậu bao lâu, lại yên lặng nhìn cậu bao lâu như vậy, thấy cậu tỉnh lại, cũng chỉ nói cho cậu biết đã chuẩn bị xong cháo nóng, hỏi cậu muốn sữa đậu nành hay cà phê. Trong mộng cậu chỉ cảm thấy còn rất mệt mỏi, không muốn dậy sớm như vậy ăn cơm, vì thế vươn cánh tay về phía Cố Đắc Bạch, kéo người trở lại giường, “Muốn anh ở bên tôi.” Thân xe bỗng nhiên lắc lư một chút, Kỳ Minh mở mắt ra, tỉnh lại, phát hiện đã đến sân bay. Bất quá chỉ mới mười mấy phút ngủ, cậu thế nhưng thật sự nằm mơ. May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ. Cậu dụi dụi mắt tỉnh táo lại, đầu óc trong sáng, nhớ tới cảnh tượng trong mộng cùng ký ức thực tế ra vào rất lớn. Khi đó, cậu nói không phải là ‘muốn anh bồi tôi’, mà là đem sữa đậu nành, cà phê của Cố Đắc Bạch cùng nhau cự tuyệt. Trong trí nhớ, lúc ấy trên người cậu còn lưu lại không ít dấu vết, thắt lưng chân đều nhũn ra, khi được vịn ngồi dậy, bởi vì ánh mắt quá mức thắng thắn của Cố Đắc bạch. Cậu nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm: “Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, cũng không cần săn sóc ân cần như vậy. Không nói về tình cảm,chỉ qua đêm, đây là sự đồng thuận mà chúng ta đã có đêm qua, phải không? Khi Cố Đắc Bạch hiện lên vẻ mặt mất mát,cậu thiếu chút nữa cho rằng mình thật sự đã trở thành cặn bã nam vô tình, bởi vì nhất thời quỷ mê tâm khiếu gặp phải phiền toái. “Đến rồi, chúng ta xuống xe đi.” Cố Đắc Bạch xoa xoa bả vai gáy cho cậu, “Còn mệt mỏi, trên máy bay có giường sofa, em có thể tiếp tục ngủ bù. Nhân tiện, trước khi đi ngủ có nên uống chút nóng không?” Kỳ Minh nhìn bộ dáng quan tâm chu đáo của hắn, bỗng nhiên nhớ tới câu nói trong mộng mình nói giống như làm nũng, tai nóng lên, lập tức xuống xe lấy hành lý. “Không cần.” Cố Đắc Bạch: “??? ” Chuyện gì đã xảy vậy? Nguyên Dã đến sớm hơn hai người, xa xa nhìn thấy xe của bọn họ, ở xa xa phất tay chào hỏi. Kỳ Minh kéo vali nhỏ, theo thanh âm quen thuộc kia nhìn qua, sau đó sững sờ tại chỗ. “Anh nói đi máy bay, là đi trực thăng?” Cố Đắc Bạch cũng “Ừm? “một tiếng sau đó cũng sửng sốt, so với cậu càng ngây thơ hơn,”Tôi không biết” Chỉ thấy trên sân bay lớn như vậy, dừng khoảng ba bốn chiếc trực thăng, trên thân máy bay màu đen in sơn bạc, vẽ biểu tượng LOGO không biết cái gì. Mấy người từ trong trực thăng thò đầu ra, không biết đang nói chuyện cái gì, bộc phát ra một trận tiếng cười đùa, một người trong đó còn kéo cổ họng hô to, “Cố D Bạch, tên phản đồ này——! Nói tốt cùng nhau thủ tiết đến thế kỷ sau mà!!!” Cố Đến Bạch trực tiếp bị một chai nước khoáng mượt tay ném mạnh qua, sức lực của cánh tay quá mức kinh người, vừa lau tóc vừa buồn cười rơi xuống máy bay trực thăng, hiệu quả im lặng một cách cấp bổng.(?) Vẻ mặt Kỳ Minh từ hoang mang đến khiếp sợ đến mê mang mà lộn xộn, chỉ mất ba giây: “Cùng nhau. Thủ tiết?” Phô trương cao điệu như vậy sao? Cố Đắc Bạch không phải nói, chuyện hắn thầm mến Bạch Nguyệt Quang, chỉ có Nguyên Dã biết chuyện này à? Chờ đã, người kia từng là tình địch của Cố Đắc Bạch? Nhưng vì sao có thể dùng ngữ khí vui vẻ khinh khoái như vậy hô to thủ tiết… Cố Đắc Bạch tâm giết người diệt khẩu đều có. “Không phải.” Hắn tát vào đầu mình, mấy lần hít sâu trong lòng tự nhủ đánh người cũng là phạm pháp, “Hắn đang nói là chuyện đùa giỡn thời đại học của chúng tôi, không liên quan gì đến người kia.” Kỳ Minh: “? – “Khi đó chúng tôi đồng thời theo đuổi một vở kịch, bên trong có một nhân vật, đặc biệt có mị lực, chúng tôi khi đó đều rất ngây thơ. Liền lén lút gọi nhân vật kia là vợ, kết quả không bao lâu sau anh ta liền lĩnh tiện lợi, lúc ấy tụ tập say rượu,một số người trong chúng tôi, những người hâm mộ nói rằng chúng tôi sẽ thủ tiết trong bảy năm vì phu nhân… Fuck. ” ( lại chém bà con ạ đậm mùi gg dịch TT) Cố Đắc Bạch sắc mặt biến sắc, càng nói càng xấu hổ, “Ai biết tên này có ý nghĩ xấu rất nhiều, vụng trộm ghi âm, nhớ mãi đến bây giờ, xem tôi lát nữa không chém chết hắn…” Kỳ Minh trầm mặc nhìn hắn, bỗng nhiên lý giải được vỗ vỗ bả vai Cố Đắc Bạch, “Thật ra anh không cần như vậy. “ Cố Đắc Bạch: “? – Kỳ Minh: “Người kia tốt như vậy, ưu tú như vậy, có bao nhiêu người theo đuổi thầm mến cũng không có gì ngạc nhiên, tôi có thể hiểu được. Hơn nữa chuyện ngoài hợp đồng, tôi sẽ không vượt quá giới hạn,hỏi quá nhiều, cũng sẽ không truyền tai tiếng tin đồn nhảm, điểm ấy anh có thể yên tâm.” Cố Đắc Bạch: “??? – Kỳ Minh: “Cho nên anh không cần tìm như vậy… Khụ, tìm cớ liều mạng che dấu cũng không sao, thả lỏng một chút đi Cố tổng.” Duy chỉ có lần này Cố Đắc Bạch nói thật không lừa ai “…”Tác giả có lời để nói: Kỳ Minh: mặc dù tôi vẫn còn âm thầm suy đoán rằng anh đang che giấu những gì, nhưng tôi là một người rất có đạo đức nghề nghiệp, sẽ không tạo thêm rắc rối cho anh, yên tâm. Cố Đắc Bạch: đây có thể là báo ứng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]