*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau nhiều năm, Cố Đắc Bạch cuối cùng cũng hồi tưởng lại câu chuyện ngụ ngôn đã nghe lúc năm tuổi, tên là sói tới.
Quên chuyện ánh trăng trắng cũng tốt, nhớ lầm cũng tốt, nói lung tung về ‘hồi ức’ hay làm ra lỗi cũng tốt, Kỳ Minh cũng chưa từng so đo, hoặc là trước mặt nghi ngờ hắn đang lừa gạt, thậm chí có thể thông cảm không truy cứu nữa.
Kết quả hắn lại ngoài ý muốn nói thật… lại bị coi là cái cớ què quặt?
Lúc hắn khiếp sợ, Kỳ Minh đã kéo vali nhỏ của mình lên, cùng Nguyên Yêu chạy tới nói cười đi về phía trực thăng.
Nguyên Yêu không nghe thấy bọn họ nói về “thủ tiết”, tuy nói người ta tổn hại một chút, nhưng hắn chính là người bạn thân nhất trong đám người này, ở trong mắt hắn, đoạn ký ức kia chính là lịch sử đen tối của Cố Đắc Bạch, tự mình chơi đùa thì có thể, nhưng muốn lấy ra chơi đùa với người ngoài hay không còn phải xem tình huống.
Ngay khi Cố Đắc Bạch vừa đuổi theo, liền nghe Nguyên Yêu chém đinh chặt sắt phủ nhận, “Không có khả năng! trong lòng Cố ca tôi chưa từng có người khác, vô luận là người sống hay người chết!”
Kỳ minh mỉm cười gật đầu, “Như vậy a, xem ra anh ấy thật sự rất tận tâm. “
Cố Đắc Bạch: “…”
“Á lão đại, anh bóp tôi làm gì?!” Nguyên Yêu kêu thảm thiết ra tiếng.
“Ha ha.” Cố Đắc Bạch cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-gia-cung-dien-xuat-that/901681/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.