Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Đắc Bạch: “không sao, tôi có mang theo thuốc ngủ.”
Trong lòng kỳ minh từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.
Thà rằng uống thuốc còn hơn mang theo di vật của người mình yêu để mình an tâm đi vào giấc ngủ?
Kỳ Minh: “Anh…”
“Khụ, đùa thôi, “Cố Đắc Bạch cũng kịp thời phát hiện ra lời này có gì sai, vội vàng sửa chữa.
“Thật ra cũng không nhất định sẽ dùng thuốc ngủ, chỉ là biện pháp bảo đảm, tôi chỉ là gần đây tình trạng giấc ngủ quả thật tốt hơn một chút, muốn nhân cơ hội này dứt khoát sửa lại.”
“Sửa?” biểu tình Kỳ Minh gần như trống rỗng trong nháy mắt, “Anh muốn quên cậu ấy?”
Chẳng lẽ hắn mấy ngày nay đủ loại dị thường, tất cả đều là bởi vì cái này?
không đúng…
“Tôi…” Cố Đắc Bạch không muốn đàm luận quá nhiều chuyện của bạch nguyệt quang, nhìn vẻ mặt Kỳ Minh, đáp lại câu hỏi: “Có em ở bên cạnh, buổi tối cùng nhau nói chuyện sẽ càng dễ ngủ, có thể qua không bao lâu sẽ không hoàn toàn không ỷ lại ngoại vật nữa.”
Kỳ Minh theo bản năng nở nụ cười, “Tôi có thể so sánh với thuốc ngủ?”
Vừa nói ra, cậu liền sửng sốt một chút, cúi đầu trầm tư.
Hình như cậu cũng coi Cố Đắc Bạch là thuốc ngủ ở một mức độ nào đó.
Không nghĩ tới Cố Đắc Bạch cũng sẽ như vậy, chẳng lẽ đây là chuyện thường tình sao?
“Nếu như tôi thật sự quên em ấy…”
Kỳ Minh bỗng nhiên hỏi ngược lại, “Anh muốn chấm dứt hợp đồng?”
Cậu có thể hay quên, nhưng những điều quan trọng cậu muốn nhớ vẫn có thể nhớ được mọi lúc, chẳng hạn như Nội dung của hợp đồng tình yêu đó.
Lúc trước khi hợp đồng ký kết, cậu cùng Cố Đắc Bạch thương lượng sửa đổi từng chi tiết bên trong, bao gồm cả thời hạn hiệu lực của hợp đồng.
Kỳ Minh muốn dùng thời gian cụ thể để quy định thời hạn hiệu lực, Cố Đắc Bạch thì cho rằng thời gian cụ thể không đủ linh hoạt, muốn quy định thời hạn hiệu lực là điều kiện hạn chế.
Cuối cùng, thời gian chấm dứt hợp đồng tình yêu trở thành cho đến khi một bên không còn nhu cầu hợp đồng.
Tức là, khi Cố Đắc Bạch không còn nhớ đến ánh trăng trắng, Kỳ Minh không cần bạn trai giả nữa.
Cố Đắc Bạch lại là một bộ đã quên chuyện này, một giây phủ nhận, “Không có. “
Hắn dừng một giây, lại cảm thấy một lần phủ nhận không đủ, tiếp tục giải thích, “Gần đây tôi còn chưa có ý tiếp xúc với hợp đồng, em đừng… suy nghĩ quá nhiều. “
“Ồ.”
Kỳ Minh gật gật đầu, tuy rằng trong lòng vẫn hoang mang như cũ, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, “Tôi cũng không hy vọng hủy hợp đồng bây giờ, đến lúc đó hy vọng anh có thể thông báo cho tôi trước một thời gian. “
Ngay cả khi nó chỉ là một mối quan hệ giao dịch ở cấp độ cơ thể, nó cũng có một chút ảnh hưởng đến cuộc sống.
Trải qua lần nhắc nhở này, Kỳ Minh mới đột nhiên ý thức được, mình đã sớm quen với sự tồn tại của Cố Đắc Bạch, nếu tách ra cần phải có thời gian thích ứng.
Ví dụ như mua trước một ít melatonin, miễn cho đột nhiên bên gối không có người lại cần nghỉ ngơi một lần, còn phải tạm thời đến bệnh viện kê đơn thuốc khác.
Kỳ Minh cân nhắc, bỗng nhiên phát hiện trong đầu mình không có khái niệm gì về những chuyện này, người bình thường sẽ ỷ lại vào tình nhân như vậy sao?
Cậu do dự nhìn về phía Cố Đắc Bạch, phát hiện người sau thoạt nhìn giống như rất cao hứng, không có cảm giác buồn bã nào khó quên ánh trăng trắng.
Thật kỳ lạ.
“Cố tổng, ” Kỳ Minh nhịn không được lên tiếng hỏi hắn,”Lúc cậu ta còn ở đây. anh cũng sẽ ngủ ngon vì cậu ta ở bên cạnh anh chứ? “
“Không có.” lại là một giây liền quyết đoán trả lời.
Kỳ Minh kinh hãi, cái này cũng quá dứt khoát lưu loát, cũng không giống Cố tổng thâm tình bất dạo với ánh trăng trắng trong ấn tượng của cậu.
“khụ,” Cố Bắc Đạch ho nhẹ một tiếng, lại thở dài, “Tôi chưa từng ngủ với em ấy. “
“A, tôi không hỏi …”
“Em ấy… sống trong ký túc xá, sau này lại là ký túc xá nhân viên, tôi không có cơ hội. “Cố Đắc Bạch trấn định vá lỗi, ” “Tôi thậm chí còn chưa đến cạnh cửa hàng của em ấy trong thời gian huấn luyện quân sự. “
Hóa ra là như vậy.
Điều này có thể được giải thích.
Kỳ Minh gật gật đầu, lấy điện thoại di động ra, mở tài liệu ra lần nữa, vừa đánh máy vừa cảm thán,”Thì ra hai người còn từng là bạn học.”
Nguyên Yêu cũng là bạn học của Cố Đắc Bạch đi, dù sao cũng là thế giao, tuy rằng nhỏ hơn một tuổi, nhưng cậu có nghe Nguyên Yêu chửi bới qua chuyện lúc đi học của Đắc Bạch.
Cố Đắc Bạch: “……”
Lúc này đây, Kỳ Minh bổ sung xong tài liệu của của bạch nguyệt quang, lại xây dựng một tài liệu mới, vẫn mã hóa như trước.
Mấy dòng chữ lần lượt gõ ra, liệt kê đủ loại biểu hiện dị thường của Cố Đắc Bạch mấy ngày gần đây.
Không thể không nói, có một số việc, chính là viết ra rồi nhìn lại, sẽ càng có quy định, chỉ rõ ràng.
Nhưng mà, trước khi không có đủ chứng cớ, cậu không thích hợp chủ động truy vấn quá nhiều, vạn nhất là hiểu lầm thì sao.
Cùng lúc đó, Cố Đắc Bạch cũng sờ điện thoại di động, thừa dịp vài phút đi tráng miệng, hỏa tốc hướng Nguyên Yêu cầu cứu.
Nói là xin giúp đỡ, kỳ thật cũng không phải, phần nhiều hẳn là dặn dò, cùng với tiêm phòng, phòng ngừa Nguyên Yêu lại xuất hiện hành vi đồng đội lợn.
Nguyên Yêu trực tiếp ném tới một biểu tượng cảm xúc, ngất ngạo gãi đầu.jpg
Cố Đắc Bạch đánh chữ: “Mấy ngày nay giúp tôi dò xét khẩu phong, hỏi một chút cái nhìn của Kỳ ca cậu đối với bạch nguyệt quang. 】
Nguyên Yêu: [Cái gì vậy? 】
Cố Đắc Bạch: [Tôi muốn thử xem, nếu tôi muốn thay lòng đổi ý, không thích ánh trăng trắng nữa, em ấy có thể thất vọng về tình yêu hay không, cảm thấy quả nhiên tình yêu không chịu nổi thử thách sinh tử. 】
Nguyên Yêu: [??? sao anh không tự hỏi mình? 】
Cố Đắc Bạch: [Tôi không thể nói sự thật. 】
Nguyên Yêu: [ Vò đầu bức tai.jpg]
Cố Đắc Bạch: [Cậu có tự nghĩ, em ấy coi tôi như một người tình, hay là đối tác? Nếu là người yêu, và người đương nhiệm hỏi cậu nghĩ gì về tình địch, cậu sẽ nói sự thật? nếu cậu là Bên A và Bên B hỏi cậu nghĩ gì về kế hoạch hiện tại, cậu sẽ nói sự thật? ? ]
nguyên dã: [không hổ là anh. jpg]
Mặc dù đầu óc Nguyên Yêu không tốt như vậy, nhưng am hiểu sâu sắc đạo lý yêu đương, độc thân hơn hai mươi năm lại đọc kỹ các loại phương thức yêu đương. Cho dù không thăm được ý kiến của Kỳ Minh, cho dù bị hoài nghi, nhiều nhất là bị Nguyên Yêu mang theo suy nghĩ lệch lạc.
Càng thảo luận nhiều hơn về loại vấn đề này, tiềm thức ‘bạch nguyệt quang nhất định là nhân vật quan trọng’ sẽ càng sâu sắc, tỷ lệ hắn chủ động thẳng thắn trước khi lật xe, tự nhiên cũng sẽ thấp hơn.
Cố Đắc Bạch cảm thấy mình cực kỳ cơ trí.
Mặc dù dễ lỡ miệng.
Nhưng đôi khi loại lỡ miệng này… ngược lại còn có thể đem lại thu hoạch ngoài ý muốn.
Ví dụ như hôm nay, chợt nghe chính miệng Kỳ Minh nói không muốn đột nhiên chấm dứt hợp đồng, nhìn qua giống như là luyến tiếc.
Cố Đắc Bạch có chút phiêu phiêu, sau khi tính tiền đi ra khỏi khách sạn, không cần suy nghĩ liền đi nắm tay Kỳ Minh.
Kỳ Minh ngẩng đầu nhìn qua, hắn nói là diễn tập trước một chút, không thể bị bạn bè nhìn ra là tình nhân giả.
Hắn chắc chắn sẽ không bị nhìn thấy.
Kỳ Minh đối với chuyện nắm tay này, ngược lại không cảm thấy chỗ nào không tốt.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cậu đi tới bắt đầu thất thần, hồi tưởng lại lần đầu tiên được Cố Đắc Bạch nắm tay, dĩ nhiên là sau một lần say rượu.
Cậu theo bản năng muốn thoát khỏi,viền mắt Cố Đắc Bạch liền đỏ hoe không chớp nhìn chằm chằm cậu bộ dáng như bị vứt bỏ.
Sau đó hắn tỉnh rượu, Cố Đắc Bạch liền giải thích với cậu, nói hắn và bạch nguyệt quang tuy rằng chỉ làm bằng hữu, nhưng khi leo núi từng nắm tay, không quên được cảm giác khi đó.
Kỳ quái chính là, đồng dạng là bằng hữu mà Cố Đắc Bạch hình như chưa từng nắm tay Nguyên Yêu.
Kỳ Minh ngồi vào trong xe, nghĩ đến đây liền thuận miệng hỏi:
“Bình thường tình nhân đều sẽ nắm tay nhau sao? Nam nhân cũng vậy à? –
Cố Đắc Bạch sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn lại hỏi loại vấn đề thường thức như vậy, “Đương nhiên.”
Một ý nghĩ lướt qua đầu hắn —— Kỳ Minh không phải từng có người yêu cũ sao? chẳng lẽ giữa bọn họ ngay cả nắm tay cũng chưa từng có?
“Giữa bạn bè cũng vậy?”
“Phải xem là bằng hữu nào.” Cố Đắc Bạch nghiêm túc giải thích, đem nghi vấn trong lòng không hợp thời đè xuống “Những người bạn như bạn bè nói chung thì không, nhưng nếu họ là bạn thân chẳng hạn, nếu chúng ta tiếp tục làm bằng hữu sau khi hợp đồng kết thúc, vẫn là tiếp tục nắm tay bình thường,em nghĩ như thế nào?”
Kỳ Minh lắc đầu, “Sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta không thích hợp liên lạc nữa.”
Cố Đắc Bạch dù sao cũng không giống cậu, không phải người độc thân thì sớm muộn gì cũng sẽ có bạn đời chân chính, đến lúc đó, cậu lại giữ liên lạc, không thích hợp.
Cố Đắc bạch gọi lái xe và ngồi cạnh cậu, nghe đến đây, mặt hắn tái đi trong giây lát.
“Chỗ nào không thích hợp?”
“Người yêu tương lai của anh sẽ để ý, không đáng.”
Cố Đắc bạch phủ định, “Tôi sẽ không có người yêu khác.”
Kỳ Minh nghe ra trong giọng nói hắn có mất hứng, thở dài.
Hắn quả nhiên vẫn không quên được người kia.
“Anh không phải đã định cố gắng quên người ấy sao?”
Kỳ Minh không hiểu rõ,Đắc Bạch như thế nào lúc trước vẫn đang cố gắng cai nghiện, hiện tại lại bởi vì cách nói ‘buông quá khứ nhìn về phía trước’ mà không vui.
Điều này là quá thất thường.
Kỳ Minh rũ mắt trầm tư, tiếp xúc với logic, có lẽ, Cố Đắc Bạch chỉ là hai ngày nay trong lòng có chút rối loạn, có chút mâu thuẫn, mới có cử chỉ kỳ quái khác thường.
Nhưng hắn cư nhiên vì kiểm chứng nghi ngờ của mình, Cố Đắc Bạch còn không nhắc nhở cậu mang theo cái hộp quan trọng nhất.
Kỳ Minh khó hiểu, “Đã như vậy, cần gì phải buộc mình buông xuống.”
Cố Đắc Bạch tiếp nhận ánh mắt phức tạp trìu mến: “…”
Lúc học đại học, Cố Đắc bạch còn từng vào đội tranh luận của trường, tốt xấu gì cũng xem như là người biện hộ tốt nhất, trong trận đấu là hai người phụ trách ứng biến ngẫu nhiên. Cho dù là dưới loại áp lực cạnh tranh kịch liệt này, hắn cũng không có chuyện nói không nên lời, cho dù quỷ biện, ngụy biện, cũng có thể có lời nói, làm cho đối phương bối rối.
Nhưng bây giờ hắn nói không được.
Làm sao bây giờ, hắn vừa rồi còn tỏ vẻ muốn quên ánh trăng trắng, buông xuống quá khứ.
Cuộc xung đột logic này … làm thế nào đây?
Cố Đắc Bạch ttinh thần hoảng hốt, trong đầu lướt qua vô số cớ, lý do, lại không nói được.
Hắn khẩn trương, hô hấp đều sắp loạn, tay kia đặt bên cạnh lại bỗng nhiên bị cầm.
Tay Kỳ Minh kỳ thật không phù hợp với thiết kế của ánh trăng trắng, không phải loại đậu hũ bóng loáng mềm mại như đậu hũ, cậu quanh năm kéo đàn, lại phi thường cuồng làm việc, kiệu trên có thể dễ dàng sờ được, cơ bắp ngón tay cũng săn chắc hữu lực, quanh năm mang theo nhiệt độ nóng bỏng. <
Cố Đắc Bạch vô thức nín thở, lung tung nghĩ đây là ở trong xe không phải trên đường, cũng không phải ở sân bay, Kỳ Minh thế nhưng chủ động nắm tay, trong chốc lát lại nghĩ đây có phải là Kỳ Minh diễn tập trước hay không, có phải hắn lại bởi vì há mồm lung tung mà được tiện nghi.
“Đừng nóng vội.” Kỳ Minh lại mỉm cười nhìn vào trong mắt hắn, mười ngón tay quấn chặt, “Quên hay không quên cũng không sao, từ từ là tốt rồi, tôi sẽ dốc toàn lực giúp anh. “dù sao đây cũng là nội dung hợp đồng, phải không?
“…”
Cố Đắc Bạch hoàn toàn từ bỏ tìm lời nói, không tiếng động gật đầu.
Trong lòng hắn cũng đột nhiên yên tĩnh lại, cái gì cuồng phong loạn vũ đều ngừng, xúc cảm lông vũ rơi xuống bị phóng đại vô hạn, nhấc lên gợn sóng vô hạn.
Đúng vậy, Kỳ Minh vẫn còn ở đây.
Hắn vẫn chưa bị lật xe.
Giống như lúc lên lớp gạt thầy cô ăn vụng đồ ăn vặt sau sách vở, dùng hành vi không tốt đổi lấy vị ngọt, luôn khiến người ta không thể kháng cự, một bên áy náy một bên lại nghiện.
Xong rồi. Cố Đắc Bạch nghĩ, hắn xong đời rồi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể càng ngày càng mất khống chế, biến thành siêu đại lừa đảo tham lam ích kỷ nhất thế giới.
Xe còn đang chậm rãi lái, Cố Đắc Bạch quỷ khiến thần khiến vươn tay ôm Kỳ Minh vào trong ngực.
Kỳ Minh ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt nghi hoặc, “Làm sao vậy? ”
“…… không có gì, ” Cố Đắc Bạch vỗ vỗ trán cậu, “Còn nửa tiếng nữa mới đến,em dậy quá sớm, dựa vào tôi ngủ một lát đi.”
Kỳ Minh nghe lời tựa vào người hắn, nhắm mắt lại, “Bạn bè cũng sẽ dựa vào bả vai nghỉ ngơi như vậy sao? “
“Sẽ không, chỉ có quan hệ mập mờ mới như vậy.” Cố Đắc Bạch cúi đầu, tận lực nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc cậu “ví dụ như… khi tôi bí mật thích một người, tôi sẽ để cho em ấy dựa vào vai ngủ.”
Kỳ Minh gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, đây là đang nói đến bạch nguyệt quang.
“Các anh cũng từng làm như vậy?”
“…… được rồi. “
“Hai ngườikhông phải là cùng bàn.” Kỳ Minh theo bản năng lại phát hiện ra gì đó, “Huấn luyện quân sự cũng không ở cùng một chỗ, lúc nào, cũng là trong xe sao? “
“A, đúng, là ở trong xe, “Cố Đắc Bạch đã sớm không nhớ rõ những gì mình đã nói, trả lời lung tung, “Học sinh đi học, ngồi tàu điện ngầm.”
Cũng may, hắn còn nhớ rõ bạch nguyệt quang là người nghèo, cho nên khẳng định là phương tiện giao thông công cộng, không phải xe riêng, sẽ hợp lý hơn nhiều.
“Tàu điện ngầm gần trường cấp hai và đại học của anh, nếu tôi nhớ không lầm ….” Kỳ Minh trầm mặc vài giây, giọng nói bởi vì buồn ngủ mà trở nên lười biếng mà khàn khàn, “Là cuối năm ngoái mới mở ra đúng không? –
Cố Đắc Bạch nhất thời hít một hơi khí lạnh.
Tác giả có lời để nói:
Cố Đắc Bạch: Quá bất cẩn!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.