Editor: Sanyu
Đêm đã khuya, Chu Thanh Lạc mệt kinh khủng, nhưng không ngủ được.
Tống Lăng cũng không ngủ, hắn ôm lấy cậu, vỗ vỗ lưng cậu.
"Vợ ơi."
"Tống Lăng."
Hai người cùng đồng thanh.
Tiếp đó cả hai đều im lặng.
Tống Lăng rất khó chịu, trực tiếp chuyển mình, đè người ta trên giường, bắt đầu giở trò.
Chu Thanh Lạc đã mệt chết luôn rồi: "Ai nha, đừng náo loạn, đã hai lần rồi đấy."
"Không biết đâu, anh muốn nghe em gọi chồng ơi quá đi."
Chu Thanh Lạc: "Rồi rồi, em gọi là được."
"Nhanh nào."
"Chồng ơi."
"Còn muốn nữa."
"Chồng ơi."
"Không đủ."
Chu Thanh Lạc mất hết kiên nhẫn, cười mắng: "Anh được đằng chân lân đằng đằng đầu rồi vẫn còn đòi hỏi."
Nhưng người nào đó lại được nước làm tới đến cùng, dày vò người ta lăn qua lộn lại một trận.
Chu Thanh Lạc nằm trên giường tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, Tống Lăng rời giường, lục trong túi đồ gì đó, sau đó lại chui vào trong chăn, "Anh có chuyện muốn nói với em."
Chu Thanh Lạc rất mỏi mệt: "Nói."
"Ký tên."
Chu Thanh Lạc không mở nổi mắt: "Ký cái gì?"
"Thứ tốt, mua bán lớn."
"Không ký."
"Ký nó xong thì anh là người của em."
Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười, "Đừng làm loạn nữa, mệt quá đi à, nghỉ ngơi trước đã."
Tống Lăng vừa lừa lại vừa gạt, lại thêm la lối khóc lóc lăn lộn, "Ngoan nào, mau ký tên đi em."
Chu Thanh Lạc bò ra từ trên giường, dựa vào đầu giường đọc mấy văn kiện kia.
Tống Lăng xoèn xoẹt lật tới trang ký tên: "Cứ ký vào là được."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/1821966/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.