Editor: Sanyu
Tống Lăng của hiện tại không còn tối tăm và chán đời như ngày trước, mà là một vẻ đắc ý, giống như một người bình thường tục không chịu nổi, khiến Tống Cẩm Dịch cảm thấy chướng mắt.
Giống như một tác phẩm thất bại, lại còn đứng trước mặt y diễu võ dương oai, thật khiến cho người ta phát cáu.
Tống Cẩm Dịch mặt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi: "Đúng là đồ phế vật."
Sắc mặt y tái nhợt, ánh mắt tối tăm, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Tống Lăng dửng dưng, mặc kệ y tức muốn hộc máu.
Tống Cẩm Dịch cũng không thèm giả vờ vững vàng bình tĩnh nữa, mang theo máy tính đến bên cạnh hắn, mở di động vào Weibo, bắt đầu đọc như niệm thần chú.
"Ế, hắn mắc chứng rối loạn nhân cách phản xã hội? Thật là khủng khiếp, nhìn thấy loại người này là né thật nhanh."
"Có bệnh thần kinh mà cũng đi ra rêu rao? Tam quan kiểu gì vậy? Chẳng lẽ cho rằng người trên mạng nông cạn đến mức ngũ quan thành tam quan nha?"
"Loại người này chẳng lẽ không nên đi chết đi sao? Sống làm gì gây họa cho xã hội."
"Ai ở bên loại người này người đó xui xẻo."
"Tam Các chắc mù rồi, sao lại thích loại người này được."
"Có khi bản thân Tam Các cũng là cá mè một lứa thôi."
"Tam Các chạy ngay đi, không thì không biết chết lúc nào không hay."
Giọng nói của Tống Cẩm Dịch vang lên trong bão tuyết lại càng âm trầm lạnh lẽo.
Tống Lăng hờ hững nhìn y, mặc y nói đi nói lại, vẫn thờ ơ như không.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cang-ngay-cang-dang-yeu-thi-phai-lam-sao-day/1821969/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.