Editor: Sanyu
Ngày hôm sau quán ăn vẫn phải mở cửa hàng, Chu Thủ Lâm phải dậy sớm để thu xếp, mấy người hàng xóm không ở lại quá lâu liền trở về, chỉ còn lại ông Chu, Chu Thanh Lạc, Tống Lăng và hai học trò của Chu Thủ Lâm ở lại dọn dẹp.
Chu Thủ Lâm kéo ông Chu vẫn đang bận rộn đi nghỉ ngơi: "Anh ngồi xuống một lát, để đó cho bọn nhỏ dọn dẹp."
Ông Chu: "Không sao, tôi cũng không mệt."
Chu Thủ Lâm cương quyết kéo ông lại: "Nghỉ ngơi trước đã, anh em chúng ta vào trong phòng trò chuyện, để cho bọn trẻ nó làm."
Ông Chu đành bỏ việc trong tay xuống, cùng Chu Thủ Lâm đi vào phòng.
Chu Thủ Lâm nhìn ra được người anh này ngày hôm nay có chút khác thường, bộ dáng lơ đễnh có vẻ như đang có tâm sự.
Người anh này không thiếu tiền, trước đây mở quán ăn cũng tiết kiệm được kha khá, con trai cũng có tiền đồ, nghe nói ngày trước cũng là quản lý cấp cao của doanh nghiệp nổi tiếng, sau đó di dân ra nước ngoài, con dâu và con cái cũng đều sinh sống ở nước ngoài.
Ông cũng không phải đến quán làm việc kiếm tiền, dù gì thì ông cũng không thiếu tiền, chỉ đơn thuần là tới giúp đỡ mà thôi.
Ông cảm thấy không thích nghi được với cuộc sống ở nước ngoài, nên một mình về nước sinh sống.
Chu Thủ Lâm uống một ít rượu vào thì lời cũng nhiều hơn: "Mở được cái tiệm này một nửa là nhờ công lao của anh, tôi thực sự cảm ơn anh."
Chú Chu khua tay: "Chuyện nhỏ thôi mà, ngược lại là cậu đấy, cũng là một người tài ba, tạo công ăn việc làm cho nhiều người như vậy, con cái cũng dạy dỗ nên người, đặc biệt là đứa nhỏ Thanh Lạc này, tôi cực kỳ quý đứa trẻ này."
Chu Thủ Lâm: "Tôi thời trung niên bị mất việc, mẹ của đứa trẻ lại mất sớm, Thanh Lạc lúc còn nhỏ không hiểu chuyện cũng khiến tôi phiền lòng vô cùng, không giống con cái nhà anh, từ nhỏ đã không khiến ai phiền lòng, nhưng hiện tại đứa trẻ này càng trưởng thành thì càng hiểu chuyện, chút khổ cực này của tôi cũng không phải là vô ích."
Ông Chu gượng cười một tiếng không nói gì.
Chu Thủ Lâm: "Người anh em, có phải anh đang gặp khó khăn gì không, nói thử xem mọi người liệu có thể giúp gì được hay không."
Ông Chu: "Không có, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, trước đây xem được tin tức về mấy chuyện bê bối của Tống Triệu Quang, cựu chủ tịch tập đoàn Bảo Mộc, thật không ngờ Tống Lăng lại là con trai của hắn."
Nói đến Tống Triệu Quang, Chu Thủ Lâm liền nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện xấu của tên cặn bã này còn hơn thế cơ, năm đó nhà máy gạch Hồng Tinh đang phải chuyển đổi mô hình, quản đốc của chúng tôi vốn dĩ muốn dẫn dắt mọi người cùng nhau tìm kiếm kế hoạch đột phá phát triển mới, nhưng tập đoàn Bảo Mộc lại nói nhìn trúng mảnh đất này nên muốn khai phá, hứa với chúng tôi là sẽ sắp xếp công việc tại chỗ, lúc đó hạng mục này là do mẹ ruột của Tống Lăng phụ trách, kết quả lại bị cái tên Tống Triệu Quang cầm thú này..."
Chu Thủ Lâm tức đến nỗi cất cao giọng, nhưng liếc nhìn Tống Lăng đang bận rộn bên ngoài, lại nặng nề thở ra một hơi, không nói tiếp nữa: "Thôi vậy, đứa trẻ Tống Lăng này số khổ, lớn lên ở nhà họ Tống không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu thiệt thòi, lại còn bị bệnh nặng, mãi vừa rồi mới điều trị khỏi, có lúc tôi còn nghĩ ông trời không có mắt."
Chu Thủ Lâm nói đến nỗi kích động nên không chú ý đến ông Chu ngồi bên cạnh mặt đã trắng bệch, tiếp tục nói: "Từng người trong nhà họ Tống thật đúng là mấy con hàng, còn có mấy người tiếp tay cho giặc, tất cả đều nên bỏ tù mọt gông."
Ông Chu gượng cười: "Thủ Lâm à, cậu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm chút, tôi phải về nhà đây."
Chu Thủ Lâm giữ ông ở lại: "Nay anh cứ ở lại đây đi."
"Sáng sớm mai tôi có việc nên phải ra ngoài sớm, chỗ tôi bên kia có tuyến buýt thuận tiện hơn."
"Bọn trẻ đang ở đây, để mấy đứa nó đưa anh về."
"Thôi không cần đâu."
Chu Thủ Lâm phớt lờ ông, ra hiệu cho Chu Thanh Lạc và Tống Lăng vào đó: "Hai người các con đưa bác Chu về đi."
"Tôi gọi xe về một mình là được."
Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi vào thì nhìn thấy hai người đang từ chối.
Chu Thủ Lâm: "Chuyện nên làm mà, anh giúp tôi nhiều như vậy, nên làm mà."
Ông Chu: "Không cần thật mà."
Chu Thanh Lạc mỉm cười nói: "Không sao đâu ạ, đi xe Tống Lăng mà, bây giờ trời cũng tối muộn rồi."
Tống Lăng ngay lập tức móc chìa khóa xe ra bấm một cái, âm thanh mở khóa xe ô tô vang lên bên ngoài ngôi nhà.
Chu Thanh Lạc kéo ông Chu ra, những người khác cũng ra ngoài tiễn.
Tống Lăng đi về phía chiếc xe rồi mở cửa ghế sau.
Ông Chu liếc nhìn Tống Lăng, đứa trẻ này ít nói trầm mặc, cho dù đã từng bị đối xử một cách vô nhân đạo nhưng vẫn giữ được bản tính lương thiện.
Ông Chu ngồi lên xe Tống Lăng, Tống Lăng đóng cửa xe lại rồi thấp giọng nói với Chu Thanh Lạc: "Anh đi một mình cũng được, em ở lại dọn dẹp giúp cho nhanh, như vậy ba chúng ta cũng được nghỉ ngơi sớm hơn."
Chu Thanh Lạc: "Được."
Sau khi Tống Lăng nói xong, hắn ngồi vào ghế lái nhìn ông Chu qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong gương một cách bất ngờ.
Không hiểu sao ông Chu lại cảm thấy chột dạ, muốn mở cửa xuống xe nhưng Tống Lăng đã khóa lại.
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Tống Lăng: "Ngồi yên đi, tôi lái xe đây."
Ông Chu có chút lo lắng mà nuốt một ngụm nước bọt, có lẽ là do trong lòng chột dạ quấy phá, nên ông có hơi bồn chồn.
Còn chưa đến nơi, ông Chu đã bảo Tống Lăng dừng xe lại, chỉ vào một tiểu khu khác rồi nói: "Đến chỗ của tôi rồi, đối diện không dễ dừng xe nên dừng ở đây đi, tôi tự đi bộ qua đường cũng được."
Tống Lăng không dừng lại, lái thẳng về phía trước.
Ông Chu hơi hoảng sợ: "Cậu dừng xe lại đi."
Tống Lăng ngắt lời ông: "Tôi biết ông là cha của Chu Vân Khiêm."
Ông Chu sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng lại: "Cậu, cậu biết từ khi nào?"
Tống Lăng nhìn ông Chu một cách thờ ơ: "Mười năm trước."
Trái tim ông Chu từ từ chìm xuống.
Cũng đúng, Chu Vân Khiêm là một người bạo lực, Tống Lăng sao có thể không điều tra rõ ràng gốc gác của Chu Vân Khiêm được.
Tuy ngoài dự đoán nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Ông Chu chấp nhận số phận nhắm mắt lại: "Cậu cố ý để Thanh Lạc ở lại, cậu muốn sao đây?"
Tống Lăng mỉm cười chế giễu: "Tôi muốn gì thì cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?"
Ông Chu thở dài.
Hôm đó tuyết rơi dày, Tống Lăng giúp ông ta một tay, cho đến hiện tại, bọn họ chỉ gặp mặt được mấy lần, quả thật Tống Lăng cũng chẳng làm gì kì lạ với ông.
Ông Chu: "Vân Khiêm đã vào tù rồi, cũng đã chịu hình phạt rồi, nếu mấy người muốn lão già mục nát tôi đây phải ra sao thì cứ việc."
Tống Lăng khinh thường khẽ hừ một cái, ngữ khí vẫn hờ hững như thường: "Chu Vân Khiêm để ông ở lại đây, còn vợ con lại đưa ra nước ngoài, vì cho rằng Tống Cẩm Dịch sẽ bỏ qua cho bọn họ."
Tâm trạng ông Chu bỗng dưng kích động: "Là tôi không muốn đi, tôi không quen với cuộc sống ở nước ngoài."
Tống Lăng cười như không cười nói: "Thế à?"
Miệng ông Chu hết mở ra lại khép vào, khép vào lại mở ra, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời, chán nản ngồi tựa trên ghế.
"Tài khoản đen của tập đoàn Bảo Mộc quá nhiều, nếu mà toàn bộ đều bị bại lộ, e là con trai ông lại phải ngồi tù thêm mười mấy năm."
Giọng nói của Tống Lăng vẫn thờ ơ như cũ, giống như đang nói một chuyện còn bình thường hơn cả bình thường.
Ông Chu ngẩn người ở ghế sau, đợi đến khi ông hồi thần lại thì xe của Tống Lăng đã dừng lại rồi: "Đến rồi, xuống xe đi."
Ông Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đã đậu ở tầng dưới tòa nhà của ông.
Ông Chu ra khỏi xe, bước được hai bước thì quay đầu lại hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Tống Lăng: "Ông đã từng giúp chú Chu, vậy nên tôi muốn nói với ông rằng, nếu Chu Vân Khiêm tự thú hoặc khai thật, có lẽ vẫn kịp ra ngoài để chăm sóc ông trước lúc lâm chung."
Tống Lăng biết rằng hắn không phải là một người tốt theo nghĩa đen, nhưng hắn nguyện suy nghĩ thay Thanh Lạc.
Ông Chu có ơn với Thanh Lạc, nếu hắn là Thanh Lạc, cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy cảnh người già neo đơn sống hết quãng đời còn lại.
Đây chính là sự khoan dung lớn nhất của hắn đối với Chu Vân Khiêm.
*
Khi Tống Lăng trở về nhà Chu Thanh Lạc, Chu Thủ Lâm đã ngủ rồi, Chu Thanh Lạc tay cầm điện thoại nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế sofa, nhưng đèn vẫn còn sáng.
Tống Lăng nhẹ nhàng đóng cửa, tim mềm nhũn.
Chưa từng có ai để đèn chờ hắn.
Hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Chu Thanh Lạc, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, yên lặng ngắm cậu.
Người này vừa ấm áp vừa mềm lòng, thỉnh thoảng cũng dỗi trời dỗi đất, mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc hắn trêu trọc thì miệng cậu lại ngốc muốn chết, thường không nói lại được, chỉ biết nén đến đỏ mặt mãi lâu sau mới phun ra một chữ "Cút".
Lông mi vô cùng dài, hình như cậu ngủ không ngon giấc, đôi mắt khẽ động, hàng mi cũng run theo, thật khiến cho người ta yêu thích.
Thanh Lạc tốt như vậy xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới.
Tống Lăng mặt mũi mang ý cười gảy nhẹ xuống mặt cậu, nhưng nào ngờ lại đánh thức người đó.
Chu Thanh Lạc lim dim mở mắt, thấy đó là Tống Lăng liền mỉm cười: "Anh về rồi."
Chu Thanh Lạc không biết phải mở miệng như thế nào về việc Tống Cẩm Dịch đăng bài trên Weibo.
Cậu vừa mới dọn dẹp xong thì Tiêu Tả gọi điện đến bảo Tống Cẩm Dịch đăng Weibo rồi, nhất định không được để Tống Lăng lên mạng, bọn họ ra sức gọi thủy quân loại bỏ hotsearch, nhưng đối phương cũng không chịu bỏ qua, không có ý định để chuyện này bị dập xuống.
Tống Cẩm Dịch: 【Nick【。】 trên mạng Ngôi Sao là Tống Lăng em trai tôi, em ấy bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, mong mọi người hãy tha thứ cho những sai lầm của em ấy, là một người anh trai, tôi sẵn sàng quyên góp số tiền tương tự cho quỹ từ thiện.】
Ngay khi Weibo của Tống Cẩm Dịch xuất hiện liền lập tức gây náo động.
Đồng thời, các sổ khám bệnh về các bệnh tâm thần khác nhau của Tống Lăng lan truyền nhanh chóng trên Internet.
Trong nháy mắt, hình tượng Tống Lăng trên mạng, từ một anh đẹp trai, thẳng thắn, đáng yêu level max biến thành một tên tâm lí biến thái có khuynh hướng phản xã hội.
Mấy hôm trước còn tâng bốc cao bao nhiêu thì bây giờ dẫm đạp tàn nhẫn bấy nhiêu.
Mọi người đều nói rút dây mạng là ổn rồi, nhưng bây giờ có ai mà rút dây mạng thì có thể sống chứ?
Chắc chắn đồng nghiệp hiện tại của Tống Lăng, bạn bè trong quán cà phê, thậm chí là người từng có duyên gặp Tống Lăng một lần đều biết về quá khứ đen tối âm u của hắn.
Tống Cẩm Dịch thực sự biến thái.
Cách tốt nhất để tiêu diệt một người là để cho người đó có tất cả mọi thứ, sau đó đánh bại người ta trở lại nguyên hình.
Hắn dựa vào phương thức này để có được cuộc sống mới, thì cũng nên để phương thức đó hủy diệt hắn.
Ngành truyện tranh ở thành phố Thanh Lăng cũng chỉ là một ngành rất nhỏ, mạng Ngôi Sao cũng chỉ là một trang web rất nhỏ, thuế nộp hằng năm cũng không bằng số lẻ của tập đoàn Bảo Mộc.
Tống Lăng vừa mới nhận được sự công nhận và yêu thích của mọi người trong một nhóm nhỏ, y phải dùng phương pháp hủy diệt mạnh mẽ hơn nữa.
Tống Lăng ngồi cạnh cậu, ôm lấy bả vai của cậu rồi hôn lên mặt cậu một cái.
Mặt Tống Lăng lạnh ngắt, còn má Chu Thanh Lạc thì lại nóng rực, cậu kề sát má Tống Lăng, ôm lấy hắn: "Bên ngoài chắc lạnh lắm nhỉ?"
Tống Lăng: "Vẫn ổn, sao em không vào trong phòng ngủ?"
Chu Thanh Lạc thuận thế dựa vào trong lòng hắn, ôm lấy eo hắn: "Em đợi anh mà."
"Lại thả thính anh?"
Chu Thanh Lạc đứng dậy, xoay người bước đến ngồi trên đùi Tống Lăng, hai tay ôm cổ Tống Lăng, áp trán mình vào trán hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi hắn, hôn lên môi hắn: "A Lăng, em yêu anh, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh."
Tống Lăng không ngờ rằng mình sẽ có được phúc lợi ban đêm như vậy, hắn chỉ hỏi một câu mà Chu Thanh Lạc lại coi đó như lời ám chỉ, thế mà lại như đang trêu ghẹo lại hắn.
Tống Lăng nghiến răng, ôm bắp đùi cậu, đứng dậy khỏi trên sofa.
Chu Thanh Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, sợ hãi ôm chặt cổ Tống Lăng, giống như đồ trang sức treo trên người hắn.
Khi cánh cửa đóng lại, mọi thứ đều không phải do cậu làm chủ nữa rồi.
Tống Lăng không thoả mãn với cách cậu gọi hắn thân mật là "A Lăng", thay đổi thủ đoạn dụ cậu gọi nhiều kiểu hơn.
Ví dụ, giữ chân của cậu, vào nửa không ra, buộc cậu phải gọi hắn là anh trai.
Ví dụ như cúi đầu ngậm lấy cậu, chạm nhẹ vào rồi cắn, buộc cậu gọi là chồng.
Hắn đem hết tất cả bản lĩnh của mình ra để để cậu phải nộp vũ khí đầu hàng.
Chu Thanh Lạc nghiến răng nắm lấy tấm ga trải giường, nóng nảy chống cự lại hắn một cách bướng bỉnh, nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, vùi vào trong ngực của người ta, thấp giọng gọi một tiếng: "Chồng ơi."
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hôn cậu, hoà vào một thể với cậu thật sâu.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, hai người chen chúc, ôm nhau thật chặt trên giường đôi.
"Thanh Lạc, anh yêu em."
"Em cũng yêu anh." Chu Thanh Lạc rúc vào trong lòng hắn, nắm ngón tay hắn: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, người khác nói về anh như thế nào, em vẫn sẽ yêu anh, không bao giờ rời bỏ anh."