thúc kì nghỉ về thăm nhà. Tôi nhờ người dì duy nhất ở đó ở lại chăm mẹ tôi.
Trở lại trường, trong tôi dường như đã ấp ủ đủ mọi ý định của trước kia và bắt buộc bây giờ tôi phải hoàn thành nó.
"Hôm nay cảm ơn em vì đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt. Chị thực sự thấy khá ngạc nhiên bởi chỉ có vài tháng em đã tiến bộ rất nhiều thứ."- Chị dâu cất lời khen tôi, còn tôi thì lại vờ đi sự vui sướng trong lòng mà đâm thẳng vào vấn đề cần anh chị giúp đỡ.
"Anh chị Gia Nghĩa, từ lúc em chỉ mới là một tân sinh viên khờ khạo chả biết gì, may mắn được anh Gia Nghĩa giúp không ít lần. Đền thời điểm hiện tại em cũng rất cảm ơn chị chủ đã luôn thông cảm, đồng ý cho những ý kiến không mấy chắc chắn của em trước đây."
Không cần thốt lên bốn từ 'em muốn nghỉ việc' anh Gia Nghĩa đang đứng pha cà phê cũng phải khựng lại một tí.
Quay ra xác nhận một lần nữa.
"Nếu có khó khăn gì cứ tìm tới đây."
"Dạ. Em sẽ thường xuyên ghé thăm anh chị thường xuyên ạ."
Anh Gia Nghĩa nhanh chóng rời đi khỏi hiện trường. Có lẽ tính thằng thắng không níu kéo của anh Gia Nghĩa đã lây cho một kẻ hay báo đời như tôi đây. Đã khiến cuộc trò chuyện giữa tư bản và vô sản chỉ có vỏn vẹn đúng một câu..
Chị dâu thì lại có nét trái ngược với anh Gia Nghĩa mặc dù hai người là vợ chồng.. Chị lắng cho tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-nao-la-yeu-thuong-/3743704/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.