Thời tiết bắt đầu nóng lên một cách bất thường. Cơn lười mùa của tôi bắt đầu xuất hiện.
Tại sao lại là 'cơn lười mùa'? Là vì nếu trời quá nắng gắt tôi sẽ lười biếng không muốn làm gì, mà trời se lạnh cũng chá khác là bao..
Nhưng bù cho sự nắng nóng này anh chị Gia Nghĩa đã quyết định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để thông báo cho dự định sắp tới hai người có chuyện vui. Và nếu tôi bảo tôi lười đi, thì kiểu gì cũng sẽ có người lôi tôi đi cho bằng được.
"Anh Nghĩa với chị sẽ kết hôn vào tháng sau."
Đồng loại mọi người đều ồ à ầm lên. Đơn giản vì mọi người không nghĩ anh Gia Nghĩa có thể dễ dàng bước tiếp nhanh tới như vậy. Anh Gia Nghĩa ví như một khúc củi khô không cảm xúc khi giảng dạy cho chúng tôi, từ học hành tới công việc. Còn anh Gia Nghĩa khi sa vào lưới tình thì lại rất ngọt ngào, chưa kể còn quan tâm tới từng hành động cử chỉ của người yêu mình.
Anh có thể để cho chúng tôi tàn thân ma dại, còn hơn để người yêu và phòng tranh của mình bị ảnh hưởng một chút sơ xác bên ngoài.
Đang trong lúc ai nấy cũng thoải mái trò chuyện, thì một nhân vật xuất hiện. Là Giang Hà. Ban đầu đúng là tôi nghi hoặc có 'người nào đó' đi kèm theo, cơ mà không phải 'người nào đó mà tôi nghĩ đến, mà là anh Đăng.
Anh Đăng hôm nay cũng được mời tới đây nhưng vì một số lý do chậm trễ giờ hẹn và bây giờ mới có mặt. Còn Giang Hà là có chút việc muốn trao đối với anh Gia Nghĩa nên anh Gia Nghĩa đã gửi địa chỉ đế Giang Hà tới đây.
Sự xuất hiện cùng lúc của hai người họ là vô tình hay cố ý thì tôi không còn quan tâm tới. Bởi sau khi xác định không 'ai' đi chung với Giang Hà tới đây thì tôi không còn lo lắng gì thêm.
Thoải mái ngồi tâm sự hồi đầu anh Gia Nghĩa biết yêu là gì, cho đến giai đoạn chấp nhận một cảm giác yêu ai đó chính thức công khai là như nào.
Sau một hồi để cho lũ nhân viên nói xấu thì anh Gia Nghĩa quyết định nói thẳng ra ấn tượng ban đầu của anh khi gặp chị là như nào. Như một màn tỏ tình lãng mạn, anh Gia Nghĩa kể những câu chuyện mà anh chưa từng kể cho mọi người nghe, tới đoạn khó nói anh lại đỏ mặt ngại ngùng rất khác Gia Nghĩa nghiêm khắc của mọi khi.
Còn chị chủ tương lai của chúng tôi lại đón nhận mọi câu nói tưởng chừng như ngớ ngẩn của anh mà nói: "Em cảm ơn"-"Mọi thứ lúc đó diễn ra rất đột ngột, em cũng đã từng nghĩ anh là một con người rất khô cứng không có tí cảm xúc nào. Nhưng yêu anh rồi, em biết rõ hơn và càng muốn hiểu hơn về anh."
Tới lúc mà hai người ôm nhau như lời cảm ơn cho đôi bên đã cố gắng cho thời điểm đầu đã không từ bỏ nhau. Lúc này người họ hàng kia của anh Gia Nghĩa mới cho vài lời có cánh..
"Gia Nghĩa từ nhỏ đó thu hút rất nhiều bạn nữ. Chị họ cũng đừng thấy cảm kích quá mà rơi lệ nhé."- Giang Hà như hơi ghé người lại gần, tay đưa lên che, âm lượng hạ thấp xuống nhưng vẫn đủ để chúng tôi nghe được câu còn lại: "Em biết nơi anh họ giấu thư tình của mấy cô gái đó ở đâu đấy!"
Một sự hãnh diện to lớn, cơ mà hậu quả thì nghiêm trọng...
Không cần đoán biểu cảm của anh Gia Nghĩa bây giờ chả khác gì đang chuẩn bị ăn tươi nuốt sống ai kia.
Ra về, mỗi người chúng tôi chia nhau ra thành nhiều hướng về nhà. Tôi và anh Đăng đi về chung xe.
Lúc này chúng tôi mới có thời gian riêng tư để nói chuyện. Anh Đăng không vội hỏi tôi ngay, anh vòng vo xoay quanh hai anh chị Gia Nghĩa trước rồi mới đâm thẳng vào chuyện chính: "Em đã có dự định sẽ quen ai chưa?"
Tất nhiên trong trường hợp này tôi không dám nói dối nữa, nhưng cũng nhẫn tâm không cho anh Đăng một cơ hội..
"Có dự định thì có ạ, thấy người xung quanh mình yêu đương như thế không thể tránh được sự khao khát bên trong."- Không để anh Đăng nói, tôi vội vàng cất tiếng: "Nếu có thể anh Đăng giới thiệu cho em một người quen, vừa có quen biết với anh đương nhiên sẽ dễ cho việc lấy lòng sư huynh của em rồi ạ"
Đúng vậy, trong mắt tôi từ trước tới nay anh Đăng như sư huynh. Một người để tôi có thể tâm sự, để bàn luận công việc, và còn là hàng xóm từ bé tới giờ.
Anh Đăng hiểu được ý tôi nên vờ như tim không đau, máu không rỉ. Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Anh có một người bạn để anh hẹn rồi nhắn em sau. Mà hai người thành đôi thì nhớ khao anh một bữa cho ra trò là được."
Tôi không biết anh Đăng còn tình cảm nam nữ kia với tôi hay không. Tôi vốn dĩ có thể đón nhận lấy tình yêu đó, chỉ là tôi đã từng yêu một người quá sâu nặng. Sợ rằng một ngày nào đó tâm can sẽ bị dày vò thêm lần nữa, và tôi cũng sợ tôi không đáng để chấp nhận thứ tình cảm đó của anh...
Có người từng nói, nếu chia tay không khóc thì dù có ba tháng hay ba năm cũng không thể quên người đó. Mà nếu chia tay khóc lóc cầu xin người đó ở lại, thì ba ngày là đủ để quên đi người đó.
Còn người bạn anh Đăng chuẩn bị giới thiệu cho tôi kia. Có lẽ tôi sẽ nhờ một người nào đó đi thay tôi..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]