Đại yêu thì không hiếm." Yêu quai kia chẳng hề có chút tự giác của kẻ đột nhập, nhìn chằm chằm Thương Phạt đang nằm trên giường. "Nhưng ngai thì hiếm."
Nửa đêm ghé thăm, không đi cửa chính, quả nhiên đám yêu quái có thực lực một chút đều tương đối khác người. Thương Phạt đánh giá thế mà không hề nhận ra mình cũng là một trong số đó. Hắn há miệng, định nói gì, nhưng bỗng nhớ ra Bạch Ngôn Lê còn đang nằm bên ngoài, bèn thấp giọng, "Có thể đến được đây mà không gây chút tiếng động, qua mặt tòan bộ yêu quai trong phủ ta, thì không cần quá khiêm tốn."
Đâu chỉ là qua mặt được cả yêu phủ, ngay cả yêu lực mà hắn phóng ra để phòng vệ quanh Phù Dung trấn cũng không bị kinh động, chỉ có khả năng kẻ này sở hữu giới chất không gian đặc biệt như Đan, hoặc năng lực cao hơn hẳn Đan.
"Ta mới phải kinh ngạc đây." Kéo ghế ngồi xuống, yêu quái kia không chút bối rối, thở dài, "Ngài rất mạnh, mạnh đến thái quá."
"Nam phủ à?" Mặt không cảm xúc, Thương Phạt ngồi dậy, dựa vào thành giường.
"Không." Phất tay, yêu quai màu vàng nhổ cây trâm ghim vào lòng bàn tay xuống, hờ hững nói, "Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là xuyên qua đầu ta rồi."
"Ồ." Dù không biết đối phương đến với ý đồ gì nhưng Thương Phạt vẫn ung dung nói chuyện phiếm. Hắn như cười như không, sờ sờ ngón tay minh, thở dài, "Ta cũng tưởng phải xuyên đầu cơ."
"Ngài tiếc à?" Yêu quái kia lau khô cây trâm, cung kinh để lên bàn.
Thương Phạt liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093171/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.