Bạch Ngôn Lê hoàn toàn không hay biết về những chuyện xảy ra đêm qua. Sau khi tỉnh dậy, y trông thấy Thương Phạt đang nằm trên ghế dài cạnh cửa sổ. Y khom lưng xỏ giày, buồn bực nói, "Sao đã dậy rồi?"
Trước giờ chẳng phải lúc nào cũng dậy muộn sao?
Đêm qua Thương Phạt không ngủ, không phải lo lắng về yêu quai tóc vàng đột nhập, mà chỉ vì quá giấc rồi nên không buồn ngủ nữa. Sau khi yêu lực khôi phục, hắn cũng không cần thiết phải ngủ mỗi đêm.
"Ơ?" Nhìn quanh một chút, Bạch Ngôn Lê lại quay về giường mò mẫm, "Cây trâm của ta đâu?" Rõ ràng hôm qua không tháo xuống mà?
"Trên bàn?" Thương Phạt đá chân chỉ hướng, ngáp dài một cái.
"Ồ." Bạch Ngôn Lê đứng dậy, quả nhiên thấy cây trâm của minh đang đặt ở mép bàn. Y tới cầm lên, định thắc mắc gì đó xong lại thôi.
Thương Phạt híp mắt, nhìn y khéo léo vấn tóc cài trâm.
"Sáng nay người muốn ăn gì?" Bạch Ngôn Lê vừa rửa mặt thay áo, vừa nhẹ nhàng hỏi. Việc ăn uống của những yêu quái khác trong phủ có nhà ăn lo liệu, còn riêng Thương Phạt, dù bận đến mấy Bạch Ngôn Lê cũng nấu đủ ngày ba bữa thanh đạm cho hắn.
Đương nhiên cũng có một số ít người khác cùng dùng bữa, còn yêu quái không đủ địa vị tuyệt đối không dám đến gần bàn ăn.
"Tùy ngươi." Thương Phạt không quá để tâm, nhìn Bạch Ngôn Lê xắn tay áo quét dọn căn phòng, hắn vươn vai đi ra ngoài.
Yêu phủ đã được mở rộng hơn trước kia. Những khu nhà bé xíu đã trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093172/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.