Trong suốt thời gian ở chung, Thương Phạt chưa từng có sát tâm với người này.
Nhưng giờ đây....
Bạch Ngôn Lê rất mẫn cảm, nhận ra điểm khác thường, y vươn mình ngồi dậy.
Trong bóng tối, đôi mắt loài người của y không thể nhìn thấy yêu quái trước mặt, còn Thương Phạt thì
"Ngươi hận yêu quái." Hắn lạnh nhạt nói.
Giọng điệu nghe như rất bình tĩnh vào lúc ban ngày này, giữa đêm khuyên tĩnh lặng cũng sẽ trở nên gai lạnh sống lưng.
Thương Phạt đột nhiên nhận ra, vị bạn lữ này của mình không sợ yêu quái, khác với những con người chỉ biết cắm đầu chạy trốn. So với nỗi sợ, sự căm hận của y lớn hơn.
"Phu quân....." Bạch Ngôn Lê có chút hối lỗi. Y cũng muốn giả vờ không sao, nhưng những hình ảnh kia cứ vòng đi vòng lại trong đầu không thôi, khiến y chẳng thể khống chế được cảm xúc.
"Nếu hận yêu quái," Tay phải rũ xuống của Thương Phạt khẽ giật, nhưng giọng điệu lại vẫn thờ ơ, "Tại sao lại chọn sống cùng ta?"
Đúng, thời gian này hắn không hề nhận ra, nhưng đêm nay, nỗi hận khắc cốt ấy lại phô bày một cách trần trụi. Hắn chưa bao giờ bận tâm chút nào đến loài người, nhưng lại không biết.....Hóa ra vị bạn lữ chung sống với hắn sớm chiều này, thật không đơn giản.
"Phu quân nghi ngờ ta sao?" Bạch Ngôn Lê cảm nhận được bầu không khí xung quanh, luống cuống đứng lên, nói với khoảng trống trước mắt, "Người nghi ngờ điều gì?"
Trong hang núi tối om chẳng thấy năm đầu ngón tay, đúng là y không thể tìm đúng vị trí của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093122/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.