Không phải sợ người đánh không lại, chỉ sợ người chịu đau đớn.
Một câu nói giản đơn đã dập tắt ngọn lửa giận vô danh trong lòng Thương Phạt.
Hắn sự nhận ra mình đang nhìn chăm chăm vào đôi mắt của y, bèn ho khan vài tiếng, bực bội đá bay hòn đá bên chân, lại vung tay chậm rãi đi về phía trước, dường như vô tình hỏi một câu, "Ngươi khóc à?"
Dọc đường đi, người kia vẫn luôn đi phía trước nên ban nãy hắn không quá để ý. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng hắn chỉ có thể khẳng định, lúc chứng kiến cảnh tàn sát ở trên trấn, Bạch Ngôn Lê cùng lắm chỉ buồn nôn do phản ứng sinh lý chứ không bật khóc.
"Dạ?" Bạch Ngôn Lê sửng sốt, còn đang không biết ứng phó với cơn giận của hắn thế nào thì chủ đề lại thay đổi, y bèn cúi đầu che giấu, "Đâu, đâu có."
Ngươi nghĩ ta mù à? Lời đến khóe môi nhưng Thương Phạt chỉ hừ một tiếng. Ngươi không muốn nhận thì thôi, dù sao khóc hay không khóc cũng chẳng liên quan gì đến ta. Có dư thời gian chẳng bằng nghĩ xem làm cách nào để khôi phục lại yêu lực.
Cuộc đối thoại chẳng mấy vui vẻ, hắn lại lạnh mặt quay về ngồi trên tảng đá lớn.
Bạch Ngôn Lê cẩn thận từng chút một, vừa làm việc vừa thỉnh thoảng lén nhìn hắn một cái.
Thương Phạt không có ý định giúp đỡ. Linh Lực ở Hoang Phục mỏng manh, hắn ngồi một chút tranh thủ tích được chút nào hay chút ấy.
Bạch Ngôn Lê mau chóng cột được hai bó củi. Lúc đi ngang qua hắn, y há
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093121/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.