Bằng tốc độ của loài người, dù Bạch Ngôn Lê có liều mạng chạy thì cùng lắm cũng chỉ được mười bước là nằm dưới móng vuốt của lang khuyển.
Lúc Thương Phạt bước ra khỏi vại nước thì chỉ có thể nhìn thấy một bóng người ngầy yếu ngã văng vào đống đổ nát. Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Một con lang khuyển đang vui vẻ săn bắt con mồi cuối cùng.
Có lẽ vì đùa bỡn, lang khuyển không kết liễu Bạch Ngôn Lê ngay lập tức. Y vẫn còn gắng gượng bò dậy được, ngẩng đầu nhìn thấy hắn đã chui ra, trong mắt ngập tràn nỗi tuyệt vọng.
Y hét tan nát cả cõi lòng, "Chạy mau đi!"
Nhờ thế, những con lang khuyển còn lại cũng bất chợt chú ý đến "người" này.
Ngoại trừ con đang canh chừng Bạch Ngôn Lê, những con còn lại chậm rãi đến gần Thương Phạt.
Từ lúc nào hắn lại cần đến một con người liều mình bảo vệ. Thương Phạt mặt không cảm xúc, lạnh nhạt liếc nhìn đối phương.
Lúc này, cái người đang bò lê trên mặt đất kéo dài hơi tàn kia đáng lẽ phải ở nhà nấu cho hắn một nồi cháo ngon, giúp hắn rửa tay, còn có thể.....dứt khoát không ngại ngần mà hôn lên môi mình.
Nhìn thấy vết máu bên khóe miệng Bạch Ngôn Lê, khí thế tàn bạn dâng lên trong lòng Thương Phạt. Hắn đã quen mùi của con người này, giờ y lại bị dính yêu khí của kẻ khác, điều đó khiến y cảm thấy cực kỳ bị xúc phạm.
Mở miệng, tựa như không hề có một tiếng động, y thốt ra hai chữ.
"To gan."
Lẫn cùng tiếng kêu khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093120/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.