"Ngươi làm gì thế?" Thương Phạt sợ hết hồ, quần áo trên người bị đối phương làm cho ướt sũng.
"Phu quân cũng mau tắm đi." Bạch Ngôn Lê siết càng chặt, không quan tâm vẻ mặt cau có của hắn, mờ ám nói, "Người phu quân cũng có mùi đấy."
"Bạch Ngôn Lê!" Thương Phạt hít sâu một hơi, kìm nén cảm xúc muốn ấn đầu kẻ này xuống nước.
"Không vui à?" Dù hỏi vậy nhưng mắt Bạch Ngôn Lê vẫn tràn ngập ý cười. Y thoáng lui ra, hành động như thể đứng đắn lắm, "Trước kia đều là ta giúp người tắm rửa mà?"
"..." Trước thái độ thản nhiên như thế, Thương Phạt lại không biết nên nói gì.
Hai người đối diện nhau, khoảng cách quá gần. Mắt hắn vô tình liếc qua hai điểm hồng nho nhỏ, cả người cứng đờ.
Bạch Ngôn Lê lại không hề gượng gạo, cứ thế trần trụi nửa thân trên, không buồn che lấp, thậm chí còn dang tay ra.
"Ngươi làm cái gì đó!" Thương Phạt luốn cuống phản ứng, lùi về phía sau. So với tức giận vì bị đùa bỡn thì sự hoang mang còn lớn hơn.
"Phu quân cởi áo ra đi." Bạch Ngôn Lê vỗ vỗ mặt nước, dỗ dành, "Không lạnh đâu."
"Ngươi lo mà tắm!" Mặt mũi ửng hồng, Thương Phạt quay người định trốn, nhưng Bạch Ngôn Lê không chịu buông tha, nhào lên ôm chặt cánh tay hắn.
"Cùng tắm đi mà. Không phải người rất ghét bẩn sao?"
"...." Lồng ngực trần trụi kề sát lưng mình, Thương Phạt cảm thấy lông tóc trên người đều dựng đứng.
"Phu quân?" Bạch Ngôn Lê thắc mắc, nhưng hai tay thì chẳng hoang mang tí nào, dứt khoát lột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-lu-khe-uoc-dai-yeu/1093123/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.