Cô tự giam mình ở trong phòng cả ngày, không nói chuyện với ai, gần như không ăn không uống.
Trong lúc đó Nguyễn An Quốc đã tới gặp cô một lần, hỏi cô có biết tung tích của Nguyễn Thiên Lăng hay không.
Cô chỉ lắc đầu, cái gì cũng không hỏi được.
Hiện tại đã qua một tuần, thời gian sơ cứu tốt nhất cũng qua rồi.
Khả năng Nguyễn Thiên Lăng còn sống lại càng nhỏ hơn.
Thím Lý khóc sưng mắt, nhưng bà vẫn phải giữ vững tinh thần, làm cho Giang Vũ Phi mì hoành thánh cô thích ăn.
“Giang tiểu thư, ngày hôm qua cô đã không ăn cái gì, hôm nay ăn một chút đi.”
Thím Lý đặt mì hoành thánh ở trên tủ đầu giường, dịu dàng khuyên cô.
Giang Vũ Phi lắc đầu, cô bởi vì đã khóc, mắt cũng đã sưng đỏ. Mí mắt sụp xuống, còn có một quầng thâm mắt rất đậm.
Một bờ môi vốn hơi phớt hồng, cũng trở nên khô tróc nứt nẻ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không có sức sống, càng thêm trắng bệch như tờ giấy.
Mà đến cả chiếc cằm vốn đầy đặn của cô cũng trở nên nhọn hoắt.
Bây giờ xem ra cô chính là một người bệnh, một người bị bệnh rất tồi tệ.
Thấy cô lắc đầu, thím Lý thở dài nói: “Cô không ăn cái gì sao được? Cơ thể cô sẽ không chịu được.”
“Thím Lý, cám ơn thím, nhưng tôi thật sự ăn không vào.” Giang Vũ Phi thản nhiên nói.
Cô co ro ở trên giường, vẫn nằm không nhúc nhích, một đôi mắt đều là sự trống rỗng.
Bên giường, trước mặt cô, để một chiếc điện thoại.
Mỗi ngày cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-khong-vi-the-thieu-phu-nhan-hao-cuoi-toan-cau/576507/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.